[margin=800][bgcolor2=transparent; border: 2px dashed gray|800|100]
[SIZE="2"][FONT2=miaa|uvn-aicapnhe][justify][indent]
[COLOR="DarkRed"][B]Nhân vật:[/B][/COLOR][tip=http://vnsharing.net/forum/showpost.php?p=10979081&postcount=19|Lisana Canaver|Lisana][IMG]http://i.minus.com/jYDPn2a0j6HcO.jpg[/IMG][/TIP] ||
[COLOR="DarkRed"][B]Địa điểm:[/B][/COLOR] [Rừng Lune] Tổng nông trại Moulin
[COLOR="DarkRed"][B]Thời gian:[/B][/COLOR] Ngày 5 mùa Lửa [/indent][/justify]
[justify][indent]Suốt hai ngày tiếp theo, Lisana mòn mỏi ngắm nhìn cánh đồng hoa anh túc không một chồi non, bắt đầu hồ nghi về việc mình đã làm gì không đúng trong quá trình tưới tắm cho chúng. Những thân cây thấp vươn lên rất mạnh mẽ, phủ kín mặt đất cằn cỗi ngày nào, nhưng chỉ độc có lá, không có hoa, không có lấy cả một cái nụ. Cô đưa ánh mắt có phần tức giận về bạt ngàn cây lá, đôi môi mím chặt đến có hằn. Cam chịu dừng bước ở đây ư? Không đời nào!
"Đừng thiếu kiên nhẫn thế, cháu gái. Thầy giáo đã bảo ba ngày thì cứ chờ đến hết hôm nay xem." Bà morabrech dịu dàng nói, khẽ thổi tắt những ngọn đèn vàng xung quanh nông trại rồi trở vào ngôi nhà nhỏ. Lisana đứng lên khỏi phần gốc cây đại thụ rồi quay gót. Trước khi đi, cô nhìn lại cánh đồng trước mặt, thì thầm:
"Con xin Người đấy, Đất Mẹ. Người không thể làm chúng bớt cứng đầu được sao? Nguồn linh khí mạnh mẽ sôi trào trong từng cái thân bé nhỏ kia, không đủ làm chúng nở hoa sao? Đừng lấy đi toàn bộ cố gắng và hy vọng của con như thế..."
Buổi sáng ngày thứ tư.
Lisana vươn vai ngái ngủ, cúi đầu chào bà Morabrech rồi ngồi vào chiếc bàn nhỏ cạnh bếp. Mấy ngày ngủ lại đây đã cho cô cảm giác giống như một gia đình, với những người ông người bà hiền hậu. Bà Morabrech cũng nói cô giống như cháu gái của họ. Tiếng chim lảnh lót vang vào đến tận đây, đánh thức thính giác trở nên nhanh nhạy. Có một thứ gì đó đang cố gắng hét lên thật to, nhưng...
Cô buông rơi ổ bánh mì, chạy bổ ra cánh đồng hoa anh túc. Ông Morabrech đang đừng bên cạnh gốc đại thụ, quay lại mỉm cười với cô và nói:
"Chúc mừng cháu, Lisa. Nơi này đã sống lại nhờ phép màu từ bàn tay cháu."
Thoáng ngỡ ngàng vụt biến đi, cô chạy thật nhanh đến bên bác nông dân. Trong đáy mắt xanh lơ lúc này thắm một màu đỏ rực rỡ như mặt trời của thảm hoa anh túc. Trong lúc qua mừng rỡ, cô chạy như bay vào giữa cánh đồng mà quên rằng hương thơm ngạt ngào của loài hoa này chính là thứ độc dược giết người.
Chỉ trong một cái chớp mắt, cánh đồng hoa như trải rộng thêm ra
[/indent][/justify][/FONT2][/SIZE]
[/bgcolor2][/margin]