Em thích cái cách anh hỏi em rằng: "Tại sao em ăn nhiều thế mà vẫn ốm?", để rồi em có thể tự hào trả lời anh "Ừ đấy! Anh có thể dẫn em đi ăn thoải mái nhé! ♥"
"Định mệnh có tồn tại thật sự giữa hai chúng ta? Em ước được gặp anh lần nữa, dù không thể ngăn được những nỗi buồn nhưng em hứa sẽ luôn bên anh."
Bạn em bảo rằng đến nước này rồi, không còn cách chi liên lạc được thì chỉ biết chờ đợi duyên số. Trái Đất tròn lắm, nên đi một vòng rồi sẽ gặp lại nhau. Đã qua rồi những ngày tháng em khóc nức nở trong phòng tắm vì nhớ anh, vì nỗi tuyệt vọng phải làm thế nào khi em bước ra khỏi cổng trường trong cái ngày cuối cùng mà anh còn ở đó, và biết còn bao giờ được gặp lại nữa không... Khoảnh khắc này là em không chờ đợi, duyên số có thể đến, cũng có thể không, nhưng nếu không bước đi, em sẽ không bao giờ biết phải tìm nó như thế nào! Cảm xúc không điều khiển được, nên dù có suy sụp, dù có thất vọng nhiều thật nhiều, thì em cũng biết chúng chỉ là thoáng qua, và sẽ nhanh chóng biến thành động lực thật mạnh mẽ, để em bước vào cuộc hành trình đi tìm Gió...
"Tình yêu đâu thể cắt nghĩa được, cảm xúc cũng chẳng dễ lý giải, nên đừng hỏi vì sao em nghĩ về anh nhiều đến vậy, cả lý trí và trái tim em đều không thể trả lời"
Cứ như một phép màu khi mà anh tìm ra facebook em. Hàng trăm tin nhắn là hàng trăm khoảnh khắc em mỉm cười rạng rỡ. Anh khiến em yêu anh không do dự, khiến em viết như hút hồn để hoàn thành một câu chuyện ngắn dành cho anh. Giống như một lời tỏ tình, nó khiến anh đi tìm em, kể cả khi chúng ta có thể không bao giờ gặp lại nhau nữa, thì em hiều rằng điều kì diệu sẽ đến với những ai biết tin tưởng và kiên nhẫn kiếm tìm. Điều kì diệu đó chính là anh. Tên anh là Gió, và em ngàn lần thiết tha cảm ơn cuộc sống vì khiến cho em được nhìn thấy anh, được yêu thương anh và một lần nữa được nhìn thấy anh đang đến...
"Cỏ là em. Em là cỏ. Nếu anh là gió, lúc nào em cũng được hôn anh."
No comments:
Post a Comment