"Không ai muốn nói chuyện với anh. Không ai thích anh. Không ai yêu anh. Tên của em chính là Không ai."
Em yêu quầng mắt đỏ của anh trong những ngày anh ôn thi Đại học, vì chúng khiến em yêu anh hơn. Anh đang cố gắng. Xin anh đừng bỏ cuộc, em lúc nào cũng ở bên anh.
Đôi khi những lời tạm biệt chóng vánh của anh làm em hụt hẫng, nhưng em biết đó là vì anh đang làm hết sức mình để không gục ngã trước ngưỡng cửa Vũ Môn. Và em trân trọng điều đó, trân trọng một tương lai mà anh đang hướng đến, trân trọng những gì mà anh đã nói với em trong suốt khoảng thời gian căng thẳng này. Anh đừng đánh mất sự tập trung của mình. Em luôn muốn chờ đợi những tin nhắn của anh, vì em mong những phút giây trò chuyện kì diệu như thế này sẽ không bao giờ kết thúc, nhưng vẫn còn nhiều thứ khác quan trọng hơn thế. Anh à, Trường Đại học Y Dược đang chờ anh, và em cũng đang chờ anh. Hãy vươn tay chạm đến nó thật chắc chắn, thật vững vàng, và sau đó, anh hãy đến bên cạnh em, anh nhé.
Em sẽ thăm anh sớm thôi.
No comments:
Post a Comment