Wednesday, August 31, 2011

In my dream ... silhouette a road

Em 15 tuổi. Mơ mộng. Lãng mạn. Giàu cảm xúc
Em lúc nào cũng thích những câu chuyện tình cảm dễ thương dành cho lứa tuổi của em, em không bao giờ chán đọc chúng, và em luôn mơ về những câu chuyện như thế.
Mọi người bảo em quá nhạy cảm, nhưng bạn bè thân thiết nói rằng đó cũng là một ưu điểm của em. Em tâm lý và bao giờ cũng quan tâm đến người khác.
Ngay từ khi mới bước chân vào trường cấp 2, em lúc nào cũng thích ngắm nhìn những nữ sinh cấp 3 với chiếc áo dài và mái tóc tung bay trong những buổi chiều đầy gió.
 
Em yêu khung cảnh ấy. Em tâm sự với thằng bạn thân nhất của mình, về ước mơ một ngày nào đó, em sẽ là một phần trong khung cảnh ấy. Mặc nó cười phá lên và bảo em "sến như con hến", em vẫn tin ngày đó rồi sẽ đến nhanh thôi.
Em thích hình ảnh những nữ sinh dịu dàng trong tà áo dài trắng trinh nguyên, cùng nhau đạp xe dưới những con đường đầy lá, trong những buổi chiều đầy gió và để mặc cho gió đùa nghịch thổi mái tóc tung bay. Em yêu hình ảnh cành phượng đỏ và cuốn lưu bút trong giỏ xe, hình ảnh mà có lẽ chỉ thật sự tồn tại trong văn trong thơ, trong những trang sách mà em vẫn đọc như bị hút hồn.
 
Mỗi khi đi qua một con đường nào đó lạ lẫm, em đều cố ý đi thật chậm. Em quan sát hàng cây hai bên đường, và cứ như thế, em luôn dõi mắt trên khắp các đường phố, hy vọng một ngày nào đó, em sẽ tìm thấy một con đường như trong văn thơ giữa muôn vàn đường phố ngập tràn khói bụi này.
Em thích đọc sách, và cả truyện tranh nữa. Em ngưỡng mộ nên văn hóa manga Nhật Bản, nền văn hóa truyện tranh lớn nhất thế giới. Mỗi khi đi qua một trường cấp 3 nào đó, em đều quan sát thật kĩ để xem ngôi trường ấy có cửa hàng truyện tranh lớn nào không? Thật sự là em hơi thất vọng vì tất cả những ngôi trường cấp 3 mà em biết đều không có được cửa hàng sách báo tử tế.
Thời cấp 2 của em trôi qua thật nhanh, em có cảm gíac như mình đã không kịp nắm bắt và bỏ lỡ một thứ gì. Buổi trưa hôm ấy là một buổi trưa đầy nắng, nắng dìu dịu, quẩn vào với gió. Nắng và gió hình như dừng lại chỗ em ngồi. Bất chợt ngước mắt nhìn lên những tàng cây ngập tràn nắng, em vô tình nhận ra em đã bỏ sót một điều quá lớn ở thời cấp 2 này. Em mơ mộng về những con đường trong văn trong thơ, đi khắp mọi con đường hòng tìm ra con đường ấy...
 
Nhưng em đã quên mất những gì gần gũi nhất với em, những gì luôn hiện diện bên em, và quên mất không ngắm nhìn vẻ đẹp thật sự của nó. Con đường mơ ước mà em bấy lâu nay tìm kiếm, hóa ra không hề ở xa thật xa torng những trang sách mà em vẫn đọc như bị hút hồn, mà đó chính là con đường trước ngôi trường cấp 2 của em, con đường với đầy những hàng me phủ rợp bóng, con đường với những chiếc lá me li ti mỗi khi gặp gió lại lung linh chao liệng như tuyết, con đường mà em đã không biết bao lần vội vã bước nhanh qua...
Và em cũng nhận ra ngôi trường cấp 2 ấy... có cửa hàng sách báo rất tuyệt vời. Suốt 4 năm em đã nhìn thấy nó, đã bước vào nó, vậy mà em vẫn dõi mắt tìm ở những nơi nào xa thật xa... 
Ngày cuối cùng còn ở ngôi trường này, em luyến tiếc vì em đã không biết trân trọng những gì gần gũi nhất với em. Em hiểu rằng mùa hè này sẽ là bước ngoặt lớn trong đời để em trưởng thành. Rồi đây em sẽ bước đi trên nhiều con đường mới, nhưng em sẽ luôn luôn ngoảnh nhìn lại, để nhớ rằng đó từng là một trong những con đường mơ ước của em, một trong những con đường đã nâng đỡ em trên suốt những con đường dài và rộng sau này. Ngoảnh nhìn lại cũng là môt cách để tri ân quá khứ...
Và kì diệu thay, em nhờ yêu quý những gì có trong văn thơ, mà thêm hiểu và thêm yêu những giá trị gần gũi và bền vững nhất trong cuộc đời này. Em vẫn là một cô gái mơ mộng và lãng mạn thôi...
Nhưng em đã biết mơ về những điều thực tế, và trân trọng những gì luôn luôn ở bên em, em lãng mạn để nhìn cuộc đời với tất cả sức sống tươi trẻ, để yêu thương, chia sẻ và cho đi nhiều hơn.