Friday, December 28, 2012

I have a lover

You ask me, ‘are you still alone?’
And I just laughed
I am loving someone, I have someone to love
You seem to worry about me,
Telling me there is someone
that you would like me to see

Do you know that I do also have a great lover?
Someone that I cherish so much that I had to hide
That someone, only I can see him
He is only visible to my eyes
I will keep him locked in my lips forever
Only the tears that fill my eyes know
That person is you
I don’t want to have him
I don’t want to be greedy
I just want to love him

Do you know that I do also have a great lover?
Someone that I cherish so much that I had to hide
That someone, only I can see him
He is only visible to my eyes
I will keep him locked in my lips forever
Only the tears that fill my eyes know
That person is you
Can you see I am not alone
So don’t worry about me so much
I’ll introduce him to you someday
Can you hear my tears filled up in my eyes say?
That person is you


----------------------------

Credit: leegumin. Thank you. I love you ♥

Thursday, December 27, 2012

Like A Star

Even if you don't say "Love"
I can feel with my heart
If you are here
I don't need anything
You're my everything to me


Dù anh không nói ra từ "Yêu"
Em vẫn có thể cảm nhận được bằng cả trái tim
Nếu như anh đang ở đây
Em sẽ không cần bất kì thứ gì khác

Please shine like a star in the sky
You are my only love
Forever my only love
We love each other
All I need is you
Xin hãy rực sáng như ánh sao trên bầu trời
Anh là tình yêu duy nhất của em
Mãi mãi là tình yêu duy nhất của em
Chúng ta yêu nhau rất nhiều phải không anh?
Tất cả những gì em cần chính là anh




This love.... I don't know how long will it last
But it hasn't die yet, and I'm thankful for that, it keeps me alive

Finally... everything gonna be alright

Em đã có một giấc mơ thật kì lạ. Ở đó mọi chuyện dường như sáng rõ, và em có thể nhìn thấy tất cả một cách rõ ràng nhất

Một giấc mơ như manga vậy.

Phim Hàn Quốc rất tuyệt, chuyện cổ tích là một điều đẹp đẽ đến mụ mị hồn phách, nhưng thậm chí manga chính là phép màu. 

Ở đấy, dù là Shounen-ai, Shoujo-ai hay Straight, chỉ cần có tình yêu và biết nghĩ cho nhau, manga bước ra đời thực vẫn khiến con người say như trong cổ tích, mê như trong phim Hàn.

Và bây giờ, khi đã nhìn thấy tất cả một cách rõ ràng nhất, em ngạc nhiên với chính bản thân mình khi tận sâu thẳm trong từng ý nghĩ, em đã hiểu chính xác câu nói ấy

"Đã là tình yêu thì còn phân biệt cái gì nữa!"

Đã là tình yêu thì vô tư và vô cùng.

Câu chuyện của em, tiểu thuyết tình yêu của em, manga tình yêu kì diệu của em, trong cuộc sống này... là như thế.

Không còn một giới hạn nào nữa.

Nó khiến em kéo vành môi xinh của mình lên mà cười rạng rỡ. Em đã có câu trả lời cho tất cả những câu hỏi "Tại sao?" cứ ám ảnh mình trong suốt những chặng trước của giấc mơ dài đẹp như manga này. 

Vâng, đúng thế, sau tất cả, em nhận ra mọi thứ đều là vì em, chỉ vì em mà thôi, và điều đó khiến em hạnh phúc. 

Xước tay thì đã sao, mút đi là máu sẽ tan ra vào đầu lưỡi, để lại dư vị ngọt mãi không phai được. Vỡ rồi thì sao, nó ở đây, nguyên vẹn trong trái tim em này. Cái thật sự bị vỡ chỉ có lớp vỏ ngoài. Không vỡ, có khi mãi mãi lại không nhận ra thứ bên trong là vô cùng quý giá.

Em sẽ không làm điều gì khiến giấc-mơ-manga này trở nên rắc rối nữa. Chỉ xin anh hãy hiểu rằng tất cả chúng ta đều rất can đảm. Cảm ơn, cảm ơn anh

Và anh biết không, giờ đây, tất cả những gì em muốn nói chỉ có một...








..."Chị ơi, em yêu anh!"

Wednesday, December 26, 2012

Is this goodbye?

Cái bài hát anh post lên pro5 em, có cái câu này, em nghe lại mà lặng người

"You always have my shoulders when you cry

I'll never let go never say goodbye..."










để lâu lâu một chút chắc mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi 
tình cảm là thứ dễ thay đổi nhất và thời gian là nhân tố mạnh cho việc đó nữa mà 






Không đâu, không thể nào đâu... 

I've grown up

Em không còn đường lui nữa rồi.

16 tuổi, hy sinh tình yêu thật sự để làm một người đang yêu em được hạnh phúc. Buồng tay người em yêu để tới với người đang yêu em và cần em. Chuyện nghe cứ như đùa, nhưng... thật đến mức em ước nó đừng là thật.

Xem drama Hàn mắt long lanh mong muốn được làm nữ chính.

Đến lúc thành thật, mới biết đó là một điều kinh khủng.

16 tuổi, nhỏ quá để nói những điều đó.

Nhưng nó là thật rồi, xảy ra rồi, ngay trước mắt kia kia.

Có muốn tỉnh giấc cũng không được, vì làm gì có giấc mơ nào đâu mà tỉnh

16 tuổi, từ chỗ chỉ biết có bản thân mình, em đã nén chặt đau thương để một người khác mỉm cười.

16 tuổi, sống thật mạnh mẽ.

Can't erase

Không có khoảng thời gian nào như lúc này, khi mà nước mắt không ngừng rơi được. Xóa hết tất cả những gì anh viết trên pro5 em, thế còn tất cả những gì anh nói trên yahoo?

Xin lỗi, anh à, không thể xóa nổi đâu.

Vỡ thì đã vỡ rồi

Nhưng nó vẫn luôn nguyên vẹn ở trong trái tim em, và kí ức em.

Xóa đi làm sao được 
Em hiểu rồi

Giữ lại cả hai người là không thể

Em tham lam lắm, đúng ko?

Nhưng anh ơi dù có thế nào em vẫn muốn một lần nói thật lòng mình nhất

Anh ơi em... yêu anh

Break...

Có những lúc em nghĩ rằng "Vậy thôi thế là hết thật rồi...". Ừ thì lần này cũng như bao nhiêu lần khác anh như thế nhưng chỉ riêng lần này em đã nghĩ không cứu được nữa.

Cái đau của em không ai hiểu được. Em sai rồi phải cái đó em biết. Em không dám từ chối, không từ chối được, nên bây giờ em phải trả giá cho bài học về lòng trung thực. Em có can đảm đâu khi nghĩ rằng em luôn can đảm. Chỉ là.... em không muốn thấy ai khóc trong ngày 24/12.

Không cứu được nữa.

Vỡ mất rồi

Em có cố nhặt nó lên thì cũng không chữa lành được những mảnh vỡ vụn ra trên đất. Sao em có thể ngây thơ nghĩ rằng nếu cố gắng thì sẽ chữa lành được.

Không thể lành được.

Em xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi

Xin lỗi, xin lỗi anh

Em ko chữa lành được nữa, ừ em đã từng nói em không thể bỏ cuộc và không được phép bỏ cuộc, nhưng em làm gì được nữa đây?

Anh không quay đầu lại nữa. Dù em có ném hết lòng kiêu hãnh đi mà gọi, anh cũng không quay lại nữa rồi

Nhưng mà em sẽ chờ

Luôn luôn

Luôn luôn luôn luôn

Ở đây ngốc nghếch chờ anh quay trở về.

Những kí ức ngọt ngào và cay đắng, hãy để em mang theo bên mình. Thôi, tạm biệt nhé. Xin dừng khóc

Wednesday, December 19, 2012

Mishap

Lúc nào đó, em muốn được cùng anh hạnh phúc...


Tuesday, December 11, 2012

And you were wild and crazy

Just so frustrating, intoxicating, complicated

Got away by some mistakes and now...


I miss screaming and fighting and kissing in the rain

It's 2AM and I'm cursing your name

I'm so in love that I acted insand...

And that's the way I loved you...

Sunday, December 9, 2012

You've grown up...

Em làm sao ghét anh được...

Vì em thích anh mà

Hôm nay, ngày 9 tháng 12 năm 2012, lúc 11:18 phút, em thấy nick anh một màu xanh tươi mát của cỏ cây.



Thursday, December 6, 2012

Who are you?...

Bộ mặt tuấn tú cố chọi vẻ kiều diễm với ánh nắng buổi mai. Đôi mắt long lanh như muốn hút cả sơn hà thành quách. 



Monday, December 3, 2012

The place... love begin...


Có những thứ đã mất đi; nhưng cũng có những thứ không thể phai nhạt...
Có những đôi tay đã buông, tình cảm đã mất, nước mắt chia ly đã rơi; nhưng cũng có bàn tay tìm nhau mà nắm chặt, có tình cảm được níu lấy ấp ủ, và những giọt nước mắt hạnh phúc hòa trong môi cười...
Có một nơi như thế, nơi mà sự ấm áp, tiếng cười đã từng rộn rã, nơi mà... tình yêu bắt đầu...

Monday, November 26, 2012

One year later

Cảm giác như em vừa có một giấc mơ dài
Thơ thẩn dạo bước
Tựa như đôi ta từng hẹn ước
Để giờ đây lại đối diện nhau
Bốn mùa đã trôi qua từ lần cuối....

Những câu chuyện lãng mạn đôi ta cùng viết nên
Cả hẹn ước bên nhau mãi mãi
Từng kí ức một lại quay trở về
Trái tim em không thể đón nhận
Em đã cố không nghĩ đến anh

Một năm qua anh sống thế nào?



Trong khoảng thời gian dài cố sống và quên em
Chỉ trong thoáng chốc, anh cứ ngỡ mình đã làm tốt

Nhựng sau đó, anh nhận ra
Anh không thể sống thiếu em

Giá như khi xưa đôi ta chín chắn hơn một chút 
Nếu như ta biết được điều gì sẽ xảy ra

Anh kìm giữ những nỗi day dứt đến vô tận
Cố ngăn những suy nghĩ đó vì anh không có đủ dũng khí đương đầu

Một năm đã trôi qua như thế đấy....

Liệu những cảm xúc của anh có giống như em?

Em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?

Giờ đây chúng ta chẳng thể xa rời nhau
Người duy nhất chúng ta yêu và yêu thêm lần nữa

Anh ước gì chúng ta có thể quay trở về những ngày tháng tươi đẹp trước đây

Những ngày tháng tuyệt vời, thật đẹp, thật hạnh phúc
Những câu truyện làm trái tim đau khổ , những cuộc cãi vã vô nghĩa

Hãy chôn vùi tất cả
Đừng bao giờ nhắc lại
Dù bao mùa trôi qua


Thậm chí sau nhiều năm nữa

Mong rằng sẽ không còn cuộc gặp gỡ nào như hôm nay…..
The world borns with you.


Hair Like Snow

Duyên số đã định chúng ta sẽ được bên nhau dù đầu thai bao lần, tình yêu dưới trăng, hẹn thề dưới trăng có Nguyệt lão chứng kiến và kết dây tơ hồng.

Dù phải chờ đợi, anh sẵn sàng! Chỉ cần đó là em- được uống rượu cùng em dưới đem trăng sáng sẽ là kỉ niệm cả đời anh mang theo, ngàn kiếp anh nguyện mang theo bóng hình cùng mái tóc lấp lóa dưới ánh trăng ngày nào.

Tóc em tựa tuyết, thuần khiết mà vương vấn......




Friday, November 23, 2012

Don't invisible on Y!

Em có cảm giác anh bảo em bật sáng nick lên chỉ là để chúng ta biết rằng người kia vẫn còn ở đó

Dù không có lời nói nào được nói ra cả

Quả nhiên là...

Em đã yêu anh ngả nghiêng bồng bềnh niềm kiêu hãnh...




Thursday, October 11, 2012

"Khắp mọi hang cùng ngõ hẻm, đồi núi, đồng bằng lẫn thung lũng của anh ta tôi đều khám phá hết rồi!"

Football Afternoon

Hôm nay, tôi nhìn thấy chiếc băng trên chân cậu... Ánh mắt không rời đi được.... "Cậu không sao chứ?...". Cậu và tôi chỉ cách nhau chưa đầy một gang tay, quay lưng lại đến đôi mắt cũng không nhìn thẳng được... Đã gần đến thế, sao còn không chịu nói một lời nào... Trái tim tôi đập cuồng loạn, đứng yên giữa chiều đầy nắng... Tại sao còn không chịu nói một lời nào... để trò chơi trời cho này kết thúc....

Đã qua 1/3 chặng đường tới mùa thi cử... Lòng tự tôn vẫn đang thắng thế... Đến khi nào... cậu mới nhận mình thua đây...

Tôi đã kiên nhẫn lắm rồi....



Tuesday, October 9, 2012

Pride...

Em yêu anh ngả nghiêng bồng bềnh niềm kiêu hãnh...



Tuesday, October 2, 2012

Red

"Losing him was blue, like I’ve never known
Missing him was dark grey, all alone
Forgetting him was like trying to know somebody you never met
But loving him was red" ♥




Monday, October 1, 2012

Love is devil

We did it again
And this time you gonna make me scream,
...
Devil eyes telling you "Come and get it",
...
Boy tonight you're the hunter, I'm the prey
Take me here, take me there, take me under...



Sunday, September 30, 2012

Wishing Star in Full Moon Festival

"Ước cho những ngôi sao ở xa thật xa ấy, mãi mãi sống và luôn chiếu sáng vì chúng ta...

Ước cho chúng sẽ không bao giờ chết, mà giữ mãi ánh sáng vĩnh hằng...."





Saturday, September 29, 2012

Allen - Lucifer

"Khi em tiến lên phía trước, đừng lo lắng, đừng nản lòng.
Tôi ở cạnh em đây, mãi mãi không rời.
Tôi xin nguyện làm tất cả.
Bảo vệ em và mang hạnh phúc đến cho em.
Hãy cười lên nhé, người tôi yêu.
Nụ cười của em là báu vật vô giá với tôi."

Lucifer Crosszeria



Thursday, September 27, 2012

Wednesday, September 26, 2012

Begin again

"And you throw your head back laughing like a little kid.
I think it's strange that you think I'm funny cause he never did.
I've been spending the last eight months thinking all love ever does is break, and burn, and end.
But on a Wednesday, in a cafe... I watched it begin again."
 



A new beginning has come! With you... and me...



We're playing a game... from the sky

Hôm nay cậu đứng ngay phía sau. Chỉ có điếu, tớ đã không đủ can đảm để quay lại.

Đền khi nào thì cả hai chúng ta mới dừng trò chơi này lại nhỉ? Cái trò chơi từ trên trời rơi xuống ấy. Không ai bảo ai, chỉ âm thầm để ý đến nhau, những cái liềc mắt nhanh như chớp, những ánh nhìn hờ hững tưởng như chẳng buồn quan tâm.

Cây bút chì của tớ rơi xuống dưới bàn cậu, còn cậu thì ngồi yên, bất động... Giờ học kềt thúc, cậu bước ra sân trường không một lần nhìn lại. Ánh nhìn thẳng hoàn hảo phía trước, đôi mắt lạnh như băng hàn nhiệt đới. Cậu chấp nhập đi hai lần chiếu dài sân trường, không vì một lí do gì đặc biệt, chỉ đền khi tớ bước ra khỏi cổng, cậu mới quay về nhà để xe. Tớ vờ như không quan tâm đền tất cả những điếu đó, dù trong lòng đôi khi lửa đốt.

Đền bao giờ thì trò chơi này kềt thúc?

...

Chỉ khi cậu bước đền trước mặt tớ và nói rằng: "Trò chơi này... chúng ta đã thắng!"

Không ai thua cả! Thứ duy nhất phải chịu thua trong trò chơi trời cho này... là lòng kiêu hãnh quá lớn của chúng ta.

Vì nghe theo lý trí mà đi ngược lại lời trái tim mách bảo, tội này có chềt cũng không rửa sạch.




Monday, September 24, 2012

17 years together... I've grown up from that love

Gia đình gia đình. Vương vấn bước chân ta đi. Ấm áp trái tim quay vế. Bên nhau khi đớn đau. Bên nhau đền suốt đời.

FAMILY = Father And Mother I Love You!

Happy Dad and Mom's 17th Wedding Anniversary ♥





Sunday, September 23, 2012

Good bye...

"Chia tay rồi thì xin em
Đừng nói là không còn yêu nhau nữa
Mà hãy nói ta đã yêu xong rồi
Trái tim tiễn nhau ra cửa..."

Không còn những bức ảnh status trên facebook nữa. Mối tình đầu gần 10 năm chắc chỉ đến thế thôi, nhưng cả đời không bao giờ quên nổi.

Niel của tớ, chưa một lần tớ nói ra ba từ ấy, nhưng tớ tin cậu hiểu, tớ cũng biết sự im lặng của cậu ám chỉ điều gì. Cảm ơn cậu vì cậu đã tồn tại. Tớ vẫn luôn ở đây, vì hết hôm nay, là sẽ đến ngày mai.

Niel, Niel, I love you... ♥




Sunday, September 9, 2012

Just can't help bursting in tears... "Ronan"

"To someone who thinks Taylor Swift only writes songs about boys & love...

To someone who thinks now she is Pop-ised, and only sings because of commercial purpose...

To someone who thinks Swift no longer writes songs with meaningful and touching lyrics...

To someone who thinks Taylor Swift has changed...

Well, RONAN is a song for you" 

Cried while listening Ronan.


 Picture Set of Taylor crying and leaving Step Up To Cancer after performing Ronan. ♥


Friday, August 31, 2012

[Twilight novel] - The beginning

Chúng tôi im lặng nhìn nhau. Rhett thở dài:

“Cậu đang nghĩ gì thế? Tôi thật không thể chịu nổi cái cảm giác mờ mịt này…”

“Cậu thật sự có khả năng đọc suy nghĩ… à?” Tôi gần như phát điên khi ngay đến cả những năng lực viển vông như thế mà cũng từ tiểu thuyết thi nhau theo những nhân vật phi thường nhảy vào cuộc sống thực. Và hơn hết, không lẽ TÔI thực sự là cô gái duy nhất Rhett không thể đọc được suy nghĩ.

Và việc Rhett khó khăn khi tìm tôi hôm nay là vì khả năng của Lexi cũng rất trục trặc đối với tôi? Mà khoan, Lexi thật sự có khả năng tiên thị như Alice?

Và giờ đột nhiên tôi hiểu rõ ràng tại sao mọi người trong trường không hề tỏ chút thái độ gì khi thấy gia đình đáng ngờ của Rhett. Vì Eric.

“Jasper, à… Eric đã xóa tan bầu không khí nghi ngờ của mọi người ở trường, phải không?”

“Đó là toàn bộ những gì cậu đang nghĩ đấy à?” Rhett trông có vẻ vô cùng thất vọng.


“Vậy cậu còn muốn gì nữa? Đừng có làm như trong tiểu thuyết nữa đi! Ngay từ cái hôm cậu bảo rằng tôi đừng đọc Twilight, tôi đã biết, rằng cậu sẽ mãi mãi trẻ như thế. Cuốn tiểu thuyết này, ngay từ đầu, tôi đã phá hỏng nó rồi.” 

(Trích Chương 1: "Từ Tiểu thuyết")




Thursday, July 12, 2012

[My Feeling Diary] - Anh à, hay là em yêu anh nhé

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để em khỏi phải lèm bèm tự kỉ một mình vào mỗi tối nữa, mà thay vào đó - là nói chuyện cùng anh, đi chơi cùng anh, hoặc là online cùng anh cũng được..

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!


Để những lần đi xem phim không phải là em cùng lũ bạn độc thân, hoặc là em-độc-thân cùng lũ-bạn-tay-trong-tay-cùng-người-yêu nữa - mà thay vào đó, là em và anh, đi bên nhau trong cái nhìn ghen tức của hàng-đống-người-độc-thân khác.

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!


Để em không phải bịt kín mít mỗi khi đi đường xa nữa, mà thay vào đó - là được nấp dưới lưng anh, dựa vào đôi vai rắn chắc của anh và cho tay vào túi áo anh để không lo bị nắng cháy da. Em thích như thế lắm..

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!


Để em không phải để chuông đồng hồ báo thức nữa, mà thay vào đó - là mỗi sớm điện thoại reo inh ỏi, là được nghe giọng anh đầu tiên trong ngày, và chỉ để được anh nhắc ăn sáng, nhắc đi học cẩn thận, nhắc phải ngoan ngoãn và nhắc rằng, "trưa nay đừng quên hẹn với anh đấy!".


Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để đêm đêm, em không cần phải dùng điện thoại nhắn tin phá hết người này đến người kia, mà thay vào đó - là nhắn tin cùng anh, là được anh chúc ngủ ngon, và được anh mắng nếu em chẳng chịu đi ngủ sớm.

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!


Để em không phải tự làm ra một đống thứ rồi để đấy không cho ai thưởng thức cùng nữa, mà thay vào đó - là mừng húm, thay đồ và chạy ngay đến chỗ anh với nụ cười rạng rỡ, "Anh thử đi nhé! Có trúng độc thì cũng chẳng sao đâu! Có em xuống mồ cùng anh rồi này!".

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!


Để những dịp hội hè, em không phải lang thang một mình nữa, mà thay vào đó - là lòng vòng trên phố cùng anh, là dạo quanh hết quán cóc này đến quán cóc kia chỉ để cảm nhận sự bình yên khi được ở bên cạnh người mình yêu.

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!


Để những khi em cô đơn bật khóc, em sẽ không phải dùng khăn giấy để lau nữa, mà thay vào đó - là được chui vào lòng anh, khóc cho thấm đẫm áo anh rồi lại ngẩng lên mà nói một cách rất tỉnh, "bẩn hết áo anh rồi, tháo ra em mang về giặt cho".

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để những khi phải ngồi đánh một cái note cho một-ai-đó-không-xác-định-được thế này, em sẽ chẳng cần phải lo nghĩ ai là đối tượng nữa - mà thay vào đó, là em thanh thản viết cho anh, về anh và về chúng mình..

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!
..

Để em có thể quên đi quá khứ của em, một quá khứ ám ảnh em suốt thời gian quá dài. Em muốn có một ai đó giúp em đứng dậy, giúp em thoát khỏi cái vòng vây này, và giúp em tin tưởng rằng - con trai trên đời này, ít nhất còn một người cần được em yêu thương
Em chẳng biết bao giờ anh mới xuất hiện . Mà cũng có khi anh xuất hiện rồi, chỉ là mình chưa nhận ra nhau thôi nhỉ?!
Hy vọng là em sẽ chẳng phải chờ lâu hơn nữa.



Wednesday, July 11, 2012

{My Feeling Diary] - Love you ever after

Nếu còn có kiếp sau, em sẽ vẫn muốn được yêu anh.

Anh à, mỗi lần anh nói về những cô gái khác bên cạnh anh, anh khiến em tức điên người. Dù vậy, em không nói gì cả, chỉ chúc anh ngủ ngon như mọi khi. Nếu trong mắt anh, em cũng như những cô bé lớp dưới học cùng đội tuyển với anh đó, em đã không cố gắng đến mức ấy làm gì cả.

Tận sâu thẳm trong tâm trí mình em biết em đặc biệt hơn tất cả những cô gái từng quen biết anh. Không ai có thể vì thích anh mà làm những việc như em đã làm. Em tin chắc như vậy, bởi lẽ chính anh cũng đã cho em thấy em đặc biệt đến mức một chàng trai Thần Nông như anh phải quay lại tìm facebook em và nhấn nút kết bạn. Mặc dù anh hoàn toàn có thể không cần thiết phải liên lạc lại nữa.



Nhưng anh thật biết cách khiến em phải lo lắng về tất cả những cô gái xung quanh anh.


Em thật sự không hiểu điều ấy là tốt hay tồi tệ nữa. Em cũng biết anh không phải là một chàng trai dễ dàng rung động vì bất kì ai, và em có thể yên tâm về điều đó. Tuy vậy, có lẽ con đường em đến trái tim anh vẫn còn rất xa.

Nhưng anh yên tâm nhé, em sẽ không bao giờ bỏ cuộc, một khi em biết rằng em rất đặc biệt đối với anh.

Và hãy tin em, nếu còn có kiếp sau, em sẽ vẫn muốn được yêu anh.


Tuesday, July 10, 2012

Luffy's Diary (One Piece Feeling)

[Trận đối đầu thượng đỉnh]
....................................................................




[3 ngày sau đó]
....................................................................




[1 tháng sau...]
...Jinbe đã cho tôi một cú. Chết tiệt... Ace...  Anh xấu lắm!!! Xấu lắm Ace... Cả anh với anh Sabo nữa...Ai cũng ra biển trước em, rồi lần lượt từng người rời bỏ... Dù có cố không tin vào điều đó, nó vẫn là thật, lù lù ra đấy! Chết tiệt!!!


Xin lỗi nhé, Ace! Em muốn gặp anh, nhưng em vẫn còn những đồng đội của mình!... Đứng ở trên cao kia mà nhìn em này! One Piece, em sẽ tìm ra nó sớm thôi!!!




[3 tháng sau]- Đảo Ruskina, Amazon Lily
Luyện tập... luyện tập... luyện tập... sư phụ Rayleigh! Con muốn thịtttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt!!!!!...


"Tự săn lấy mà ăn, con lợn rừng cao 20m nặng tầm 20 tấn kia kìa! Đấy, dùng haki hạ nó đi!"


Sư phụ lúc nào cũng "Tự săn lấy mà ăn!".... Ngày nào trên đảo này cũng giống như địa ngục vậy... Các cậu, nhất định phải chờ tôi đấy!




[Hai năm sau - thời điểm hiện tại] - Quần đảo Bong Bóng
Gặp được một lũ giả danh đồng đội của mình! Chúng yếu thấy ghê!


Những người đầu tiên nhìn thấy là Zoro và Sanji! Cả 2 người đều mạnh lên rất nhiều! Lũ Pacifista của tên vác rìu đó đã bốc cháy xèo xèo.


Cuối cùng cũng gặp lại Sunny, và MỌI NGƯỜIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!!! SAU 2 NĂM!!!! Sư phụ Rayleigh, cháu... sẽ làm được! Cháu sẽ trở thành... VUA HẢI TẶC!


Sunny đã ra khơi hướng đến Đảo Nhân ngư!


"Được rồi! Mọi người ơi! Tôi có cả tấn điều muốn nói! Nhưng không phải lúc này! Trước tiên, hãy để tôi cảm ơn các cậu vì đã chấp nhận sự ích kỉ của tôi suốt 2 năm qua!

Căng buồm lên nào!!!!! Đi thôi! Đến Đảo Nhân ngư!!!"


(Trích "[Nhật ký Luffy siêu ngắn] - Thời đại mới và 2 năm khổ luyện cho Tân thế giới")



o0o


Phần Nhật kí trên chỉ là một trong rất nhiều những phần khác nhau từ ấn phẩm "Nhật ký Luffy siêu ngắn" phát hành độc quyền từ báo Pirate's Times. Vâng, trận đối đầu thượng đỉnh tại Marinford 2 năm trước, tuy đã lùi vào quá khứ, nhưng dư âm mạnh mẽ của một thời đại mang tên Râu Trắng vẫn được nhớ về như một huyền thoại, chẳng kém gì huyền thoại về Vua Hải tặc Gol D. Roger. Từ trên boong tàu thế giới, nhìn lại những tàn tích ở Marinford, và hai tấm bia mộ vĩ đại, chúng ta không thể không òa khóc khi nhớ lại hình ảnh đó, khi Luffy tận mắt chứng kiến sự ra đi của người anh trai không máu mủ mà ngỡ như ruột thịt. Ace đã gục ngã, vì bảo vệ Luffy, dứa em trai bé bỏng của anh, vì một lời hứa xa xưa với người anh Sabo. Trong khoảnh khắc ấy, ta đã ngỡ như được nhìn thấy những dòng kí ức tuôn chảy về một thời thơ ấu tại làng Cối Xay Gió - Làng Fusha...


Thế giới này không mong có dòng máu của anh...


Những lời nói cay nghiệt tại quán rượu trong làng, về "đứa con mang dòng máu của Vua Hải tặc" như những mũi kim ám ảnh châm chích đến tóe máu trong tiềm thức đau đớn của anh. Một đứa trẻ sống chưa được bao lâu, mười năm đầu tiên hiện diện trên cuộc đời đã phải gắn liền với hai chữ "Ác quỷ"... Ngay cả anh, cũng không thừa nhận nó, chối bỏ nó... Sự tồn tại của anh giống như một thứ rác rưởi mà nhân loại cần quét sạch đi ngay từ khi anh còn chưa chào đời...


Thời thơ ấu của anh không còn trong trẻo nữa...


"Luffy! Từ hôm nay trở đi, Ace sẽ là anh trai cháu!"


Sự phiền toái dâng đầy trong đáy mắt, anh khó chịu nhìn thằng nhóc đứng trước mặt mình. Đối với anh khi đó, Luffy giống như một của nợ mà bỗng dưng anh phải đeo vào thân. Anh ra sức la mắng nó, ghét bỏ nó, bởi lẽ trong anh, không có khái niệm gọi là gia đình... Một đứa em trai? Anh không muốn có bất kì sự ràng buộc nào cả... Cha mẹ anh, anh đã không bao giờ được nhìn thấy ngay từ khi mở mắt chào đời. Bị hải quân truy sát vì sự tồn tại của bản thân, ngay cả quyền sống cũng không có lấy một chút hy vọng, anh lấy cớ gì để có thể yêu thương. Nếu Luffy biết được sự thật đó, rằng anh là con trai của Vua Hải tặc, rât có thể thằng nhóc sẽ buông ra những lời giống như những kẻ trong quán rượu dưới phố, rồi bỏ đi, để trái tim anh một lần nữa hằn sẹo. Những vết sẹo đau đớn qua năm tháng mãi không chịu lành, nối dài không có điểm cuối, khiến "yêu thương" từ lâu đối với anh đã lụi tàn. Chờ đợi biết bao lâu, cho đến khi không còn tin vào nó nữa? Portgas D. Ace, ai có thể mang đến cho anh sự yêu thương quá xa xỉ ở Chốn Ảm Đạm này?


Nhưng rồi những lời nói của thằng nhóc ấy dần dần trở thành một thứ gì đó bám theo tiềm thức của anh. "Này, tên em là Luffy! Làm ơn cho em theo với!". Bất cứ khi nào anh ngoảnh nhìn lại, cũng thấy thằng nhóc ở phía sau mình. Nó kiên trì bám đuổi anh, quấy quả anh dù anh có đi tới đâu đi chăng nữa, dù anh có cho nó những cú đánh như trời giáng, khiến nó bầm tím hết cả người...


Và ngay cả khi bị tra tấn thừa sống thiếu chết, nó vẫn nhất quyết không hé môi về "kho báu" của anh với Sabo...


Luffy vẫn chưa một lần dừng lại, thằng bé ấy... chưa bao giờ ngừng tiến tới để chạm vào trái tim anh... "Nếu em không đi theo anh, em sẽ rất cô đơn... Em đâu còn ai để mà dựa vào cơ chứ...". Khoảnh khắc Luffy bảo rằng thằng bé muốn anh sống, đó là lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được một cái gì đó thật sự quý giá, ít ra ở nơi này, anh vẫn còn có |gia đình". Gia đình của anh, chính là Sabo... và Luffy. Bức tường mà anh cố công xây dựng, để ngăn cách anh và thằng bé, đã vỡ tan ra rồi! Không cùng huyết thống, nhưng sợ dây liên kết này sẽ không bao giờ đứt, vì nỗi cô đơn chất chồng qua năm tháng, vì trái tim lạnh ngắt trước sự nghiệt ngã của thời đại, bỗng hóa yêu thương thật nhiều. Chén rượu thề ước tình anh em bất diệt đã cạn, mãi mãi không thay đổi một sự thật, rằng "Chúng ta là anh em".


Mười năm trước đã trôi đi như một kí ức lạc vào một miền đất xa lắm. Ở nơi biển cả rộng lớn này, giữa thênh thang muôn trùng sóng gió, lới hứa sẽ ra biển, sẽ tự do hơn bất cứ ai chợt hiện ra sáng rõ... Anh dừng lại rồi, hành trình của anh dừng lại ở đây thôi, Luffy, trong trận chiến Lịch sử Marinford... Tấm lưng trần của anh, tấm lưng mang hình xăm đầy tự hào của Băng Hải tặc Râu Trắng, đã đỡ lấy tất cả sức mạnh của kẻ thù để che chở cho đứa em trai liều lĩnh ngốc nghếch của anh.


"Sabo, tớ đã bảo vệ được Luffy rồi. Không cần phải lo lắng nữa."


Ngọn lửa kiêu hãnh của Băng Hải tặc Râu Trắng, ngọn lửa ngang tàng tưởng chừng cháy mãi theo thời gian, nay tắt phụt...


Có ai không chết lặng khi nhìn thấy hình ảnh đó không?








"Anh hứa đó, anh nhất định sẽ không chết! Sao anh có thể chết và bỏ lại thằng em yếu xìu như nhóc chứ!"


Lại một lần nữa, anh khiến Luffy mải miết đuổi theo hình bóng của mình!

Anh lúc nào cũng vậy, cái tính hay ngủ gật của anh có lẽ là cố hữu từ ông già Garp và Luffy. Bao giờ anh cũng giật mình tỉnh dậy, tròng lên một vẻ mặt ngốc nghếch và lầm bầm: "Chết tiệt! Mình ngủ quên mất!"... 


Nhưng lần này, anh đã ngủ một giấc sâu lắm rồi, và không bao giờ mở mắt ra nữa, không bao giờ nhìn thấy Luffy với đôi mắt mở to trắng dã cứ nhìn lên bầu trời như tìm kiếm anh trên ấy nữa...


o0o


"Anh nói gì thế... Ace? Anh sẽ chết sao? Không phải anh đã hứa rồi sao!!! Rằng anh nhất định không chết...!!! Không phải anh đã nói thế sao Ace...!"


"Đúng vậy! Nếu không phải vì thằng em trai phiền nhiễu như em và bà già guốc gỗ... thì anh cả việc sống còn không thèm nghĩ tới..."


"Nếu Gol Roger có con ư? Dĩ nhiên cũng bị xử trảm rồi!"


"Không ai mong muốn nó cả... cũng đành chịu thôi!!!"


"Mọi người trên khắp thế giới đều căm hận Roger... nghĩ sao nếu đâm kim vào người nó hả?"

"Hỏa thiêu nó cũng được đấy! Cảnh nó quằn quại trước lúc chết sẽ thành trò cười cho toàn thế giới! Mọi người sẽ nói gì nào? 'Cho đáng đời' hahahaha..."



"Ta thật muốn nghe nó thốt lời cuối là... "Tôi là rác rưởi thế mà cũng được sinh ra đời! Xin lỗi!" Tiếc là hắn không có con."

"Ace!!! Mi lại gây chuyện dưới phố à!!!"

"Im đi! Nếu tôi mà đủ sức thì đã giết hết tụi nó rồi!!"



"Đúng rồi, khi nào gặp... Dadan... hãy chào bà ấy một tiếng giùm anh... biết mình sắp chết rồi... nên ngay cả bà ấy anh cũng thấy nhớ..."


"Anh chỉ... nuối tiếc một điều... là không được tận mắt nhìn thấy kết quả "giấc mơ" của em... Nhưng nếu là em... chắc chắn sẽ làm được... vì em là em trai anh...!"


"Đúng như lời hứa xưa kia với em, anh đã sống... không chút nuối tiếc..."


"Nói dối! Anh nói dối!"


"Hộc... anh không nói dối...! Thứ anh thật sự muốn có... không phải là "danh tiếng"... "Tôi có nên được sinh ra không?"... Thứ anh muốn... là lời giải đáp cho câu hỏi này..."


"Anh không nói lớn tiếng được nữa... Luffy, những lời anh sắp nói đây... em hãy truyền đạt lại cho mọi người giùm..."


"BỐ GIÀ... MỌI NGƯỜI... VÀ... LUFFY..."


"Ra đây coi! Ta đến đây để lấy đầu Râu Trắng!"

"Cho đến hôm nay, một tên nên-làm-gì-cũng-không-biết như anh... Một tên mang dòng máu ác quỷ như anh..."



"Ace! Tụi này nhất định sẽ cứu cậu! Đừng bỏ cuộc!"








Mảnh giấy sinh mệnh anh trao cho Luffy cháy rụi... Nơi cuối cùng anh ngã xuống trong cuộc đời là trong lòng cậu em trai. Lời hứa với Sabo đã hoàn thành, lới hứa với Luffy tuy chỉ thực hiện được một nửa, nhưng... nụ cười nhẹ nhàng hiện ra nơi khóe môi anh trong giây phút cuối cùng ấy... anh hạnh phúc vì thứ mà mình đã tìm được trong đời.



Ở nơi rộng lớn này, Sabo đã tìm thấy tự do.
Anh cũng tìm được lời giải đáp cho mình.
Luffy!! Chỉ còn lại em với ước mở trở thành Vua Hải Tặc.

“Anh tin em sẽ làm được. Vì em là em trai của anh” 
Tất cả chúng ta có hy vọng... về một ngày... ngọn lửa sẽ hồi sinh không? Có hy vọng... về một ngày... anh em sẽ tái hợp không? Vâng, rất nhiều đấy.