Saturday, December 24, 2011

15th Christmas... I love you!

My 15th Christmas shining and I know I will never forget it ♥♥♥ Thanks for your call at night from a bay, you said: "I have a gift and I'm sure you'll like!" ♥♥♥ Thanks you for keeping my Handmade Christmas Card with a smile like sunshine ♥♥♥ You know, if once in a lifetime to meet and know each other deeply is the most amazing things in this world, then if we meet again, know each other again, how can I forget you? ♥♥♥


Christmas Belongs To You

Em đã đưa được tấm thiệp em tự tay làm cho cậu ấy... Em vui lắm, Taylor à...

Cậu bạn mà em đã nhắc đến trong entry "Love story" ấy...

Trái tim em vẫn đập như nã pháo mỗi khi em nghĩ đến cậu ấy... và em đã sợ rằng khi đừng trước cậu ấy... em ko thể cư xử tốt được...

Dù sao, em yêu những cảm xúc luôn luôn mới mẻ đó, mới mẻ như cái lần đầu tiên em gặp cậu ấy cách đây 8 năm....

Và em mừng vì những cảm xúc ấy đã kịp lắng xuống, để em có thể tự tin mỉm cười và nói "Merry Christmas, Nguyên"...




Sunday, December 18, 2011

Bad Romance

Thật tình trước giờ em chẳng khoái Lady Gaga đâu, Taylor à...
Và em cũng chẳng bao giờ có ý định nghe thử nhạc của cô ấy...
Nhưng...
Gaga là cô gái duy nhất có thể làm rúng động ngành giải trí bởi tài năng và độ quái của mình...
Cô ấy chẳng làm theo ai và chẳng ai đủ can đảm để bắt chước cô ấy...






Em không thích Gaga, nhưng hôm nay là lần đầu tiên em nhìn ảnh cô ấy với một nụ cười...
Chỉ từ một quyển báo, em chợt nhớ ra giai điệu đã khiến em điên đảo trong một clip piano cover...
Cậu bạn ấy thích Gaga...
Và clip đầu tiên của cậu ấy trên Youtube... mang tên Bad Romace...


Nếu là ai đã giúp em nhớ lại được giai điệu đã từng khiến em điên đảo, thì chỉ có thể là cô ấy thôi...
Cảm ơn cô nhiều lắm, Lady Gaga!


"You know that I want you
And you know that I need you
I want it bad, your bad romance...

I want your love and
I want your revenge
You and me could write a bad romance...

I want your love and
All your lovers' revenge
You and me could write a bad romance..."



Friday, December 16, 2011

My sister

Em đến rồi!...
Chị cũng không biết là chị đang vui hay đang cảm thấy gì khác, nhưng...
Em ạ... 15 năm làm con một có cái giá của nó...
Đó có thể là hạnh phúc nhiều hơn hoặc xui xẻo nhiều hơn...
Nhưng bây giờ nhìn lại chị vẫn chưa một lần hối hận về cách chị đã chọn để sống trong cuộc đời này...
Và... nói cho em biết... chị ích kỉ... rất ích kỉ đấy em ạ...
Vì thế mà chị nghĩ chị sẽ nói thế này...
"Chị chẳng mong sự ra đời của em... một chút cũng không..."
"Em sinh ra thì cũng đã quá trễ để chị có thể cảm thông rồi..."
"Em không hiểu đâu, em gái bé bỏng ạ..."

"Nhưng... mẹ đã chịu biết bao đau đớn để mang em đến... cho chị..."
"Vì thế... chị sẽ yêu thương em, bé con à! Chị hứa đấy... em là của chị... của riêng mình chị mà thôi..."


"Em... là đứa em gái tuyệt vời nhất mà chị từng có..."

Và như chị đã nói, chị sẽ không bao giờ hối hận vì đã yêu thương em...

Thursday, December 15, 2011

Ours

Elevator buttons and morning air
Strangers' silence makes me want to take the stairs
If you were here we'd laugh about their vacant stares
But right now my time is theirs

Seems like there's always someone who disapproves
They'll judge it like they know about me and you
And the verdict comes from those with nothing else to do
The jury's out, my choice is you
 




And it's not theirs to speculate
If it's wrong and
Your hands are tough
But they are where mine belong and
I'll fight their doubt and give you faith
With this song for you...



'Cause I love the gap between your teeth
And I love the riddles that you speak
And any snide remarks from my father about your tattoos will be ignored
'Cause my heart is yours





So don't you worry your pretty little mind
People throw rocks at things that shine
And life makes love look hard
Don't you worry your pretty little mind
People throw rocks at things that shine
But they can't take what's ours
They can't take what's ours...

Tuesday, December 13, 2011

Back To December... (No.2)



"...For Taylor we stay late, lose sleep, ride halfway around the country, spend more than we can afford, be judged as a crazy person by people that walk by and it’s all to catch a glimpse, hear her voice and all of that ends up in us not being the person who gets a hug nor a chance to meet her. Why do we do it then? Still all worthwhile to see her smile..." (Have an Outspoken, Fearless, Enchanted and Sparkly 22nd Birthday, Taylor Swift! - theswiftagency.com)

Chúc mừng sinh nhật, Taylor! 
22 tuổi ngọt ngào nhé!


Ps: Em nhớ chị điên lên... 

Saturday, December 10, 2011

Mistletoe

Chẳng hiểu tại sao hôm nay lại đi nghe nhạc của Justin Bieber...
Nhưng không thể phủ nhận là em cực thích bài này, Taylor à...
Bất giác em nhớ chị đã từng cover Baby của anh chàng ấy...
Tính cách anh ấy kì cục thì có kì cục, nhưng...
Cái nào ra cái đó... nhạc của anh ấy cũng rất hay... ừm... và lọt tai...

"It’s the most beautiful time of the year
Lights fill the streets spreading so much cheer
I should be playing in the winter snow
But I’mma be under the mistletoe...

I don’t want to miss out on the holiday
But I can’t stop staring at your face
I should be playing in the winter snow
But I’mma be under the mistletoe...
 
With you, shawty with you
With you, shawty with you
With you under the mistletoe..."



Chúc mừng Justin Bieber đã trưởng thành hơn một chút!!! Dù sao... em không còn ghét anh như trước nữa...




Wednesday, December 7, 2011

Fifteen (2)

Có bao giờ chị luyến tiếc tuổi 15 chưa, Taylor???
Em thì đang tiếc lắm đây....
Vì em nhận ra chỉ còn chưa đầy nửa năm nữa em sẽ bước qua tuổi 15...
Vậy nên... khoảng thời gian còn lại ở cái tuổi đặc biệt này, em sẽ cố gắng làm thật nhiều thứ khác biệt...
Em nhận ra em đã viết rất nhiều, Taylor ạ...
Tuổi 15 đến với chị thật đặc biệt, vì đó là khoảnh khắc chị bước ra thế giới...
Còn em thì không làm được như vậy...
Nhưng em sẽ cố gắng... bước ra khỏi thế giới nhỏ bé của mình...
Để có thể cất lời yêu thương với những người mà em yêu thương...
Và hy vọng một ngày nào đó trong tuổi 15... sẽ có ai đó nói yêu thương em... 
Và em sẽ viết... để biết em là ai trong cuộc sống này... 
Em dùng ngòi bút để viết nên ước mơ, vẽ ra tương lai, và dùng nó để nói yêu thương...


"Cause when you're... fifteen and... 
Somebody tells you they love you...
You're gonna believe them...
And when you're... fifteen... feeling like there's nothing to figure out...

Well count to ten, take it in, this is life...
Before you know who you're gonna be...
Fifteen..."


Rồi một ngày nào đó, chắc chắn sẽ có ai đó đến...
Và nói rằng họ yêu em...
Một ai đó thật sự dành cho em, Taylor ạ...
Có thể... họ sẽ không đến ở tuổi 15...
Nhưng họ sẽ đến thôi...
Vì trên thế gian này, có ít nhất một người dành cho chúng ta, cho Taylor và cho em...
Và vì những tình bạn tri kỉ chọn tuổi 15 để định hình...


"You sit in class next to a redhead named Abigail
And soon enough you're best friends
Laughing at the other girls who think they're so cool
We'll be out of here as soon as we can..."



Nhưng khi bước vào tuổi 15, mọi thứ không hẳn đã là hoàn toàn tốt đẹp...
Trưởng thành đồng nghĩa với hạnh phúc nhiều hơn...
Và đau đớn nhiều hơn...
Em không biết Taylor đã trải qua những gì khi chị bước qua tuổi 15...
Ngay cả em cũng không biết tuổi 15 sẽ mang đến cho em những gì...
Khi em 15... là khi em cố sống hết mình...
Học hết mình... hạnh phúc hết mình... và... yêu ai đó thật nhiều...
Dù vậy, em vẫn biết...
Còn nhiều thứ khác quan trọng hơn trong cuộc đời...


"When all you wanted was to be wanted
Wish you could go back and tell yourself what you know now
Back then I swore I was gonna marry him someday
But I realized some bigger dreams of mine..."


 

Tuesday, December 6, 2011

Fifteen

"You take a deep breath and you walk through the doors 
It's the morning of your very first day
You say "Hi" to your friends you ain't seen in a while
Try and stay out of everybody's way..."



Khi Taylor 15 tuổi, hình như là lúc chị viết Tim McGraw.
Taylor dùng âm nhạc để nói lên tình cảm của mình...
Còn em thì cố gắng viết nên những teen story...
Dù là âm nhạc hay văn chương, dù cách diễn đạt có đôi nét trái ngược... Taylor dùng chất giọng, em dùng ngòi bút của mình...
Thì điểm tương đồng rõ nét nhất, có lẽ là vì cả hai đều dành cho những người mình yêu thương...
Khi em 15 tuổi, em bước chân vào trường trung học...
Và đó là nơi mọi thứ sẽ bắt đầu...


"It's your freshman year and you're gonna be here
For the next four years in this town
Hoping one of those senior boys will wink at you and say
"You know I haven't seen you around, before"..."


 

Monday, December 5, 2011

Enchanted...

"There I was again tonight

Forcing laughter, faking smiles

Same old tired, lonely place...."

Cái lần đầu tiên chị gặp Joe Jonas là khi nào hả Taylor?
Điều gì ở anh ấy cuốn hút Taylor đến thế?
Em đã luôn muốn hỏi Taylor những câu hỏi tương tự như vậy, với cả Taylor Laughner và anh chàng nào đó mà đến bây giờ em vẫn chưa biết tên trong Prince of Persia...
Em biết Taylor sẽ chẳng bao giờ muốn nhớ những chuyện ấy đâu, vì ngay cả các fan cũng cảm thấy đau mỗi khi nhắc lại, nhất là chuyện với Joe Jonas...
Vậy thì, Taylor à...
Cái lần đầu tiên chị gặp Grant là khi nào?

"Walls of insincerity

Shifting eyes and vacancy

Vanished when I saw your face..." 



Em tin Taylor sẽ nhớ khoảnh khắc đó với một kí ức rõ ràng và trong trẻo nhất, hơn hết thảy những chàng trai mà chị gặp trong đời...
Phải vậy không, Taylor?...
Anh ấy... có lẽ cũng là người cuốn hút Taylor từ những ánh mắt đầu tiên...

"All I can say is it was... enchanting to meet you...."

Em không biết, và cũng không đủ khả năng tưởng tượng ra... Grant và chị đã gặp nhau như thế nào...
Vậy... thế này thì sao...???
"Hi, I'm Taylor! Can you sing with me, Grant?"
Và... từ giây phút đó... anh ấy trở thành một phần không thể thiếu của "The Swift Agency".
Lẽ ra em có thể tưởng tượng và vẽ nên một câu chuyện hoàn hảo mang tên "Enchanted" giữa Taylor và Grant nhưng...
Em luôn có một ước mơ... rằng một ngày nào đó... chính Taylor sẽ kể lại câu chuyện mang tên "Enchanted" của chính mình...

"Your eyes whispered "have we met?"

Across the room your silhouette

Starts to make it's way to me..."



Em nghĩ...
Những cuộc gặp gỡ ban đầu đôi khi rất quan trọng... vì nó mang đến những ấn tượng ban đầu quan trọng... để em quyết định xem ai sẽ trở thành những người quan trọng trong tương lai, đôi khi trong cả cuộc đời...
Nhưng rất nhiều lần... 
Em quyết định sai... 
Và những người ấy, bước vào rồi ra đi... rất nhanh, Taylor à...
Dù có những khoảnh khắc, em đã nghĩ họ sẽ ở lại mãi mãi...

"This night is sparkling, don't you let it go

I'm wonderstruck, blushing all the way home

I'll spend forever wondering if you knew...

This night is flawless, don't you let it go

I'm wonderstruck, dancing around all alone

I'll spend forever wondering if you knew
I was enchanted to meet you..."

Họ khiến em hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc đó không kéo dài lâu...
Em biết đã có điều gì đó bất ổn, nhưng em tự bảo mình rằng... chúng sẽ qua... nhanh thôi nhanh thôi...
Vì em không hề muốn phải nghĩ quá nhiều khi ở bên họ...
Điều đó biến những ấn tượng ban đầu trở thành ảo tưởng...

"This is me praying that

This was the very first page

Not where the story line ends

My thoughts will echo your name

Until I see you again

These are the words I held back

As I was leaving too soon

I was enchanted to meet you..."



Dù vậy, khi họ ra đi... chẳng có nỗi đau nào là quá dài... 
Em biết em đã quyết định sai... điều đó khiến em đau...
Nhưng sai rồi sẽ đúng...
Ai không thể tìm được một người để yêu mãi mãi... ngay từ những ánh nhìn đầu tiên...?
Và ai không thể biết sẽ yêu một người mãi mãi... ngay từ những ánh nhìn đầu tiên...?
Đôi khi em vô tình nhận ra... những người ấy đã ở cạnh bên em từ lúc nào...
Khi em chợt quay đầu lại và nhìn thấy lần đầu tiên em gặp họ...
Taylor nghĩ em sẽ nói gì với họ..?
Em tin, em và chị sẽ có cùng một câu trả lời...

"Please don't be in love with someone else

Please don't have somebody waiting on you...
Please don't be in love with someone else

Please don't have somebody waiting on you..."

Lúc ấy, em nghĩ em không cần phải đoán nữa...
Em sẽ biết...
Và Taylor cũng không cần phải đoán nữa...
Taylor sẽ biết thôi... bởi vì...


"All I can say is I was... enchanted to meet you..."

Sunday, December 4, 2011

Love story

"We were both young
When I first saw you..."

Em thấy bạn ấy năm em chỉ mới 7 tuổi, Taylor à... 
Và từ giây phút đó em nghĩ em có thể làm mọi điều để thấy bạn ấy cười.
8 năm sau đó... ở cái tuổi 15 mộng mơ, khi lần đầu tiên đặt chân vào trường trung học, em lại nhìn thấy bạn ấy...
Chẳng thay đổi tí gì. Bạn ấy chỉ cao hơn thôi, còn gương mặt và nụ cười ấy, vẫn y nguyên như cái lần đầu tiên em gặp...

"I close my eyes
And the flasback starts
I'm standing there
On the bancolny in summer air..."

Và kí ức của em sáng rõ hình ảnh em và bạn ấy ngồi bệt ngoài hành lang lớp học đọc chung một cuốn truyện tranh... Mặc dù cuốn truyện đó em đã đọc rồi... Em chỉ cần được ngồi bên cạnh bạn ấy thôi... Khi đó, mùa hè đang đến gần...
Và kể từ mùa hè năm đó, bạn ấy bước vào và ở lại mãi, kể cả khi em ra trường, 4 mùa hè trôi qua không một lần gặp lại...
Mùa thu tới, mùa thu của 8 năm sau... lạ một điều em chưa bao giờ hết yêu bạn ấy...

"See the lights
See the party, the ball gowns
See you made your way through the crowed 
You say "Hello"
Little did I know..."

Nhưng khác với chị, em không xem bạn ấy là Romeo...
Vì em chẳng phải là nàng Juliette, và câu chuyện của em với bạn ấy chẳng hề giống như Love Story của Taylor...
Vì bạn ấy là Romeo của rất rất nhiều Juliette khác.

"That you were Romeo 
You were throwing pebbles..."

Nhưng...
Nhờ vậy mà em... đã tìm được cách để trở thành Juliette của một ai đó...
Mối tình đầu vẩn vơ cũng có thể coi là một Love Story, dù nó không kết thúc vẹn toàn như Love Story của Taylor, thì nó cũng là khởi đầu cho một câu chuyện khác...
Em nghĩ...
Mối tình đầu ấy, đơn giản chỉ là khúc dạo đầu của câu chuyện tình yêu kéo dài suốt cả đời người thôi....
Chỉ là... một chương đã kết thúc và một chương mới mở ra thôi, Taylor nhỉ?

"Romeo save me
They try to tell me how to feel
This love is difficult
But this is real
Don't be afraid, will make it out and it mess..."

Mỗi cô gái là một Juliette, và rồi một ngày nào đó Juliette sẽ tìm được Romeo của chính mình...
Taylor cũng vậy nhé! Hết thảy những điều đã qua chỉ là những chương ngắn trong câu chuyện tình yêu bất tận...
Nhờ những chương ngắn đó, Love story đích thực mới được viết nên...


"It's a love story, baby just say "Yes"

Saturday, December 3, 2011

Back To December...

Chưa bao giờ em nhớ chị đến thế, Taylor....
Back To December luôn là bài hát yêu thích của em, và tháng Mười Hai năm nay em chợt ước thiết tha...
Giá như em có tất cả album và DVD các tour diễn của Taylor!!! :">
Và tháng Mười Hai năm nay em lại được nghe nhiều thứ về Taylor hơn, về Taylor và Joe Jonas, về Taylor và Taylor Laughtner, vê Taylor và anh chàng diễn viên nào đó trong phim Prince of Persia...
Nếu có thể, em muốn hỏi Taylor rằng...

"Taylor có nhìn thấy Grant không?"

Xem rất nhiều MV Concert của Taylor, em thấy bên cạnh Taylor trên sân khấu lúc nào cũng là Grant...

"I'm so glad you made time to see me.
 
How's life? Tell me how's your family
 I haven't seen them in a while.
 You've been good, busier than ever,
 We small talk, work and the weather,
 Your guard is up and I know why."

 
You so in love and you act insane. And that's the way I loved you

Taylor luôn diễn lại những bài hát của chị cùng với Grant. Những lúc ấy, trông chị dễ thương biết chừng nào!
Taylor có biết fan không chỉ yêu Taylor mà còn yêu "gia đình" của Taylor lắm không?
"Gia đình" của Taylor chính là band nhạc của chị đấy, trong đó có Grant!
Em không biết với Taylor, Grant là gì... Một người bạn? Một người anh? Hay chỉ là một anh chàng đánh guitar bass...
Nhưng có lẽ đối với fan, Grant là đích đến dễ thương nhất dành cho Taylor đấy!

"Because the last time you saw me
 
Is still burned in the back of your mind
 You gave me roses and I left them there to die."

Although we both lie together we feel miles apart inside


Và điều hiển nhiên, tất cả chúng em - những fan cuồng Taylor nhất, đều biết Grant và Claire đã hẹn hò với nhau được 2 năm. Claire, không ai phủ nhận cô ấy là một cô gái tốt, là một người bạn tốt của Taylor.
Tất nhiên, chẳng ai mong Grant chia tay Claire cả. Tất cả các fan đều chúc mừng cho anniversary của họ tròn 2 năm.
Dù vậy, đối với fan Taylor nói chung, và đối với em, chúng em rất thích couple của Grant với chị!



Và yêu mến gọi là Graylor.

Graylor Forever!!!

"So this is me swallowing my pride
 
Standing in front of you saying, "I'm sorry for that night",
 And I go back to December all the time.
 It turns out freedom ain't nothing but missing you.
 Wishing I'd realized what I had when you were mine
 I'd go back to December, turn around and make it all right
 I go back to December all the time..."

Friday, September 9, 2011

Two months later...

- Sannami! Hey! Sannami!

Giọng David vang lên giữa hành lang đông đúc của Trường nội trú. Cậu ấy nắm được tay áo tôi và thở hổn hển, bất chấp kết quả của hành động ấy là lôi tuột đống sách cao ngất trên tay tôi xuống sàn. David là cậu chàng ngồi cạnh tôi trong lớp Piano, có thể nói là thành viên nổi bật nhất của lớp học nhỏ ấy.

"Bịch! Bịch! Soạt! Rầm..."

- Ối! Tớ xin lỗi!

David luồn tay vào mái tóc bạch kim ngang vai, đôi mắt xám ánh lên vẻ tinh nghịch. Cậu ấy giúp tôi xếp gọn chồng sách vào ngăn tủ, rồi, vẫn với điệu bộ vội vã như khi xuất hiện, cậu ta lôi tuột tay tôi ra trảng cỏ rộng thênh thang phía sau Khu học chính. Một thảo nguyên trong lòng Stover, với những gò đất thấp, những con dốc thoai thoải và rừng cây xa tít phía chân trời. Nơi đây mỗi khi hoàng hôn xuống, xứng đáng là một kiệt tác của thiên nhiên. Lúc này đây, ráng đỏ hoàng hôn nhuộm thảm rừng lá đỏ như càng thêm rực rỡ. Tháng Mười Hai nhẹ nhàng rơi tuột vào Trường nội trú, vào ánh chiều mùa đông, khiến tôi thỉnh thoảng ngẩn ngơ như bị hút hồn.

- Đẹp quá nhỉ, Sannami! - David luôn luôn muốn cho tôi xem những cảnh tượng đẹp đẽ của thiên nhiên, vì cậu ấy yêu thiên nhiên hơn hết thảy. Mái tóc bạch kim rờn lên, bay nhẹ nhàng trong ráng chiều sẫm đỏ, một đầu tượng đẹp hoàn hảo, với một vẻ đẹp rất Anh quốc, rất lạnh lẽo nhưng vẫn thoáng nét hạnh phúc âm thầm. David cười rạng rỡ, nắm tay tôi băng qua thảo nguyên nhỏ đầy tuyết trắng xóa, ánh mặt trời đỏ rực trong đáy mắt. Phía trên kia, ngự trị trên một gò tuyết vươn cao, mái tóc vàng đắm chìm trong một không gian đang dần từ đỏ chuyển sang cam, không gian ngỡ như chỉ có một mình cậu, yên lặng và bất biến như thể cậu chính là một phần của nơi này. David gọi to, vẫn nắm tay tôi mà kéo.

- Hey! Jeremy!!!!

- Tớ ngã mất! Ngã mất thôi!!! David!!!!....

Tôi luống cuống, guồng chân chạy theo David càng lúc càng nhanh. Cậu ấy như không thèm nghe thấy gì, chỉ cố sức kéo tôi đi càng nhanh càng tốt. Mái tóc vàng khẽ quay lại, phớt nhẹ một nụ cười chưa từng tồn tại, rồi cậu ấy đứng lên, giữa ánh sáng hoàng hôn nhuộm vàng, cậu như muốn ôm lấy cả bầu trời mà ném vào khoảng không xa vô tận.

- Trễ quá, David! Làm sao chúng ta kịp lưu giữ lại cảnh hoàng hôn trong ngày hôm nay đây???

- Thế thì ngậm miệng lại và lấy máy ảnh ra! Jeremy đáng chết!!!

David vừa thở hổn hển vừa quặc lại. Tôi như muốn ngất đến nơi. Thảo nguyên của Stover không phải đơn giản chỉ là một lát cỏ xinh xắn. Khi tất cả học sinh trong Trường nội trú đều nhất trí gọi nó là "thảo nguyên hoàng hôn", nó thật sự xứng đáng với cái tên đó, và nói đúng ra thì nó không hề nhỏ tí nào.

- Lẽ ra những chuyện này phải làm từ sớm! - Jeremy lầu bầu, áp sát mái tóc vàng óng vào mái tóc bạch kim, gầm gừ đe dọa.

- Thế mới bảo đừng có nói nữa!

Tôi ngồi xuống gò đất thấp, khẽ ngân nga giai điệu ngọt ngào của Forever. Những khoảnh khắc ở Trường nội trú sẽ là những kí ức kéo dài mãi mãi, giống như những kỉ niệm về Việt Nam, về Hà Nội thương nhớ. Việt Nam là nơi tôi sinh ra, nên dáng nên hình, còn đây là ngôi nhà thứ hai với tất cả những gì tươi đẹp nhất về một thời niên thiếu sôi nổi lần đầu tiên bước chân ra thế giới - Vương quốc Anh mù sương và lạnh lẽo, trong trẻo và miên man.

"I stand alone in the darkness
The winter of my life came so fast
Memories go back to my childhood..."

Mái tóc vàng óng ngồi xuống cạnh tôi, khẽ nghiêng đầu, giọng hát của cậu thì thầm nhưng quá sức trong trẻo. Jeremy đã từng hát, không biết bao nhiêu lần kể từ khi tôi biết cậu ấy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi lắng nghe cậu với khoảng cách gần đến thế này.

"... To day I still recall..." 

David vẫn loay hoay với cái máy ảnh dùng phim đen trắng. Tất cả chúng tôi đều có một điểm chung thú vị: ưa máy ảnh cổ hơn là những chiếc máy kĩ thuật số, dù chúng có sắc nét đến đâu, nhưng khi nhìn vào những bức ảnh chụp phim kiểu cũ, tôi như nhìn thấy linh hồn của cả người lẫn cảnh. Cậu ấy mỉm cười rồi khe khẽ hát theo chúng tôi, với tất cả sự nghiêm túc đáng yêu của một cậu chàng tóc bạch kim thích hoạt động ngoài trời. Ánh chiều hoàng hôn mới lúc nãy thôi còn xuống rất nhanh, lúc này như bị một thứ gì đó trì kéo, gần như đứng yên trên bầu trời rực lửa. Bao buổi chiều hoàng hôn đã vụt qua cuộc sống, nhưng khi tôi dừng lại và ngồi ở đây, thì chúng trở nên rực rỡ và đẹp đẽ vô cùng.

"Oh how happy I was then
There was no sorrow there was no pain
Walking through the green fields
Sunshine in my eyes..."

- Không hát Happy Birthday mà hát Forever sao, kịch bản gì lạ thế?

- Trễ quá đấy, Lillia! - Jeremy lặp lại đúng những gì cậu ấy đã nói với David. Tôi nắm lấy tay Lillia kéo xuống gò đất. Cậu ấy đã phải cố gắng lắm mới có thể chạy đến đây giờ này. Câu lạc bộ Kịch nghệ đang gấp rút hoàn thành Winter Fesival, sự vắng mặt của một thành viên có thể gây ra những phiền toái không thể ngờ. Tôi đón lấy chiếc túi xách kiểu vintage. Lillia luôn biết rằng tôi sẽ bỏ quên nó vào những buổi chiều như thế này.

- Sao không tập xong rồi hãy đến, Lillia???

Cô bạn khẽ hôn lên trán tôi, rồi mỉm cười rạng rỡ. Gương mặt xinh xắn ửng đỏ ánh mặt trời hoàng hôn, với mái tóc nâu đỏ tuyệt đẹp rủ xuống bởi những giọt mô hôi đọng trên má, Lillia thực sự là con gái của Thần Mặt Trời mà chúng tôi đã không biết bao lần đứng ngắm trong bức tranh cùng tên ở dãy hành lang vĩ đại của Stover.

- Chúa ơi! Làm sao tớ có thể chạy tới đây khi hoàng hôn đã tắt được?

Những hạt nước nhỏ bỗng dưng tuôn xuống xối xả. Tôi nhìn lên bầu trời phía trước, thấy nó vẫn trong trẻo một màu đỏ hoàng hôn. Không phải mưa...

- Là những vòi phun!!!!

David hét lên đầy phấn khích. Phải rồi, thứ Sáu hàng tuần là ngày làm sạch Thảo nguyên, và chúng tôi đã quên mất điều đó. Trường nội trú Stover không yêu cầu học sinh phải rời khỏi đây khi những vòi phun hoạt động, vì dù sao, đắm mình trong những làn nước giữa một không gian rộng lớn không kìm hãm, đối với Nhà trường, là cách thức rèn luyện thể chất vô cùng hiệu quả cho thiếu niên. Tuy nhiên, lúc này đây, Thảo nguyên này là của riêng tôi, Jeremy, David và Lillia.

- Tuyệt vời!!!! Máy quay vẫn hoạt động đấy chứ, David? Có thấm nước không đây?

- Tất nhiên là không, Jeremy vớ vẩn! Này! Sao không hát tiếp Forever đi, còn đoạn chorus đấy!

- Hey! Thế này thì giống High School Musical 2 quá còn gì!!! Đã mấy năm rồi mà chúng ta vẫn hâm mộ nó nhỉ, Sannami?

- Ưm... - Tôi lặng ngắm nhìn ánh sáng cuối cùng của ngày hôm nay. - ... Always đấy!

Ngày hôm nay cách đây một tháng, ngay chính tại nơi này, cả bốn chúng tôi đã gặp nhau, trong ánh hoàng hôn rực lửa. Những màu mắt khác nhau phản chiếu trong ánh mặt trời, rồi bỗng nhận ra trong những ánh mắt kia một sự đồng cảm không thể diễn tả.

"I still there every where
I'm the dust in the wind
I'm the star in the Northern Sky..."

Chúng tôi mặc sức để cho những hạt nước tràn vào cơ thể, để chúng nhẹ nhàng trườn trên da thịt, để chúng đùa nghịch trên mái tóc. Thế giới hiện thực như bị đánh văng ra ngoài, bây giờ thế giới của chúng tôi chỉ là nước và những giai điệu quyện chặt vào nhau.

"I never stayed anywhere
I'm the wind in the trees
Would you wait for me forever?..."

Ánh sáng cuối cùng vụt tắt. Trên bầu trời đêm nay ngàn vạn ngôi sao lấp lánh. Chúng tôi muốn tan vào gió, hóa thành mưa, bay vụt lên những vì sao trên trời, với ước mong thỏa mãn tất cả những gì vui tươi, hạnh phúc và sôi nổi nhất của thời niên thiếu.



David và Lillia bước ra màn mưa ồ ạt với chiếc dù chấm bi màu đỏ mà tôi đã tặng Lillia sau hơn chục lần nhìn thấy cậu ấy ướt lướt thướt từ trên xuống dưới, vội vã chạy vào lớp Âm nhạc đương đại. Jeremy đưa tôi về Ngôi Biệt thự người bản xứ mà tôi đã liên hệ được gần đây! Cậu ấy hôn tôi rồi nhanh chóng khuất bóng sau màn mưa.

Một nụ hôn trên má phải thoang thoảng mùi vị bạc hà.


Tôi khép nhẹ cánh cổng, cố gắng không gây ra một tiếng động nào. Rón rén bước trên lối đi đầy rêu êm mượt, tôi vòng ra cánh cửa sân vườn dẫn vào căn bếp trắng tinh. Trên chiếc bàn thủy tinh trong suốt, pho mát và vài chiếc bánh mì nướng rắc đường vẫn còn nghi ngút khói.


- Mèo con ăn vụng của cô, hôm nay con vui chứ?


Tôi giật nảy mình suýt làm rơi cốc sữa đang cầm trên tay.


- Cô Reena! Cô làm con hết cả hồn! Ơ... con ăn mấy cái bánh này được chứ?



- Đó là bánh của con mà! - Cô mỉm cười, khẽ véo nhẹ vào mũi tôi - Ngày hôm nay thế nào? 


- Hoàng hôn! Nước! David! Lillia! Ừm... và... Jeremy ạ!!!


Tôi biết là cô đã nhìn thấy gì dưới vòm cây mùa đông trước nhà. Cô luôn biết khi nào tôi về đến cổng, và tất tần tật những gì diễn ra trước cánh cổng đó đều không thể qua được mắt cô. Cô nói rằng tôi giống như đứa con gái nhỏ của cô, vì thế cô luôn biết tôi đang nghĩ gì và cảm thấy thế nào. Đối với tôi, cô cũng chính là mẹ rồi. 


Tôi kể cho cô Reena về buổi chiều hoàng hôn trên Thảo nguyên đầy tuyết, về cơn mưa nhân tạo đến bất ngờ khiến mọi thứ dường như bay lên, về những giai điệu thì thầm giữa tôi và cậu bạn tóc vàng, và tất nhiên, về điều mà cô chắc chắn đã nhìn thấy nhưng không nhắc đến: nụ hôn của bạc hà và mật ong! Dù nó chỉ giống như một nụ hôn tạm biệt giữa những người bạn thân thiết, nhưng tôi biết cô Reena đang nghĩ gì. Tôi và cô có chung một sự đồng điệu đến kì lạ trong tâm hồn, và lúc này cũng thế...


- Cậu ấy thích con, Sannami!


Nếu cô không nói ra điều ấy, có lẽ chính tôi cũng sẽ nói với cô như vậy. Tôi chưa bao giờ hy vọng về việc bất kì chàng trai nào trong trường nội trú có thể thích tôi, hay chỉ là để ý tí chút. Tôi vốn là một con bé không dám thể hiện mình, không thích kết giao mà chỉ muốn có một cuộc sống bình lặng nơi đất nước xa lạ này. Tôi cảm thấy hài lòng với công việc làm thêm dễ thương ở Fire Birbs cùng những người bạn người Anh gốc Việt. Cuộc sống của tôi ở đây sẽ mãi bình thường như thế, nếu như anh không bước vào và thay đổi tất cả. Nguyên đẩy cửa Fire Birbs và nó bắt đầu, những buổi chiều thứ Bảy với những nốt nhạc ngân vang bên chiếc piano trắng, những cốc trà Earl Grey ngút khói bên những tấm ảnh người con trai tóc nâu đẹp hút hồn. Tôi nhớ những lúc anh ấn que kem lạnh buốt vào má tôi trên hành lang Khu học chính, và cằn nhằn về việc tôi luôn luôn quên áo khoác những ngày trời chuyển thu; những buổi tối ở Lavender anh ra sức thuyết phục tôi tham gia vào lớp Âm nhạc đương đại, , lớp Piano, tham gia vào đủ thứ lễ hội của trường. Các nữ sinh từ lâu đã nhìn Nguyên với đôi mắt ngưỡng mộ, còn các nam sinh, họ bắt đầu nhìn thấy tôi! Nguyên dạy cho tôi biết rằng không nên để cuộc sống bình lặng như thế, vì mỗi chúng ta đều cần sống cuộc sống của riêng mình, vì mỗi chúng ta không hề giống bất kì ai, vì mỗi chúng ta đều chỉ có một thời niên thiếu.


Và đó là cách tôi đã điều khiển cuộc sống của mình trước và ngay cả khi Nguyên trở về Việt Nam. Tôi biết ơn và yêu quý anh vì điều đó, nhưng không phải với tư cách là một cô em gái. Tôi ước giá như có thể trở về Việt Nam, để nhìn ngắm lại Hà Nội, và để nhìn ngắm anh trong những không gian thân thiết của thời thơ ấu. Đó sẽ là những xúc cảm hoàn toàn khác biệt, nhưng tôi tin dù ở bất kì đâu, xúc cảm ban đầu tôi dành cho anh vẫn nguyên vẹn và mới mẻ như cái lần đầu tiên Nguyên ngủ bên cốc trà Earl Grey và để mặc cho tôi ngồi bên cạnh với những ý nghĩ vẩn vơ ngốc xít. Tôi biết anh rất yêu và nhớ cô gái có mái tóc đẹp như mây Hà Nội, và anh luôn mong ngày trở về để lại được nhìn ngắm người con gái mình yêu thương, trong những không gian mình yêu thương, để hát tiếp đoạn chorus của giai điệu Promise me ngọt ngào, giai điệu mà anh không thể hát khi còn ở một đất nước xa lạ mù sương. Tôi luôn cười, thật vui vẻ khi cùng anh trò chuyện về người con gái ấy, và trước khi làm điều ấy cho anh, tôi hiểu tôi đã yêu thương anh nhiều đến thế nào, đủ để tôi không bật khóc mỗi lần anh nhắc đến tên cô gái ấy.


- Con chưa sẵn sàng cho bất kì ai khác, cô Reena! 


- Cô không khuyên bảo hay thúc ép con nên làm gì vào lúc này! - Cô Reena vuốt nhẹ mái tóc tôi - Dù con nói rằng con chưa sẵn sàng, thì cô cũng biết con hoàn toàn không có ý định quên đi thằng bé ấy! Cuộc sống của con đã thay đổi hoàn toàn so với hai năm trước đây, cưng ạ! Giờ đây con không thu mình vào cái kén nữa, con sống cuộc sống của riêng con! Cô chỉ nhắc con một điều: thời niên thiếu đẹp vô cùng, chỉ cần con không chần chừ, thì con sẽ có được tất cả niềm vui và hạnh phúc.


Cô hôn lên trán tôi, tôi cũng hôn cô Reena, như những ngày thơ bé bên mẹ tôi ở Việt Nam, ở Hà Nội.


Khép cửa phòng nhẹ nhàng nhất có thể, tôi trèo lên giường và bật latop.