Friday, September 9, 2011

Two months later...

- Sannami! Hey! Sannami!

Giọng David vang lên giữa hành lang đông đúc của Trường nội trú. Cậu ấy nắm được tay áo tôi và thở hổn hển, bất chấp kết quả của hành động ấy là lôi tuột đống sách cao ngất trên tay tôi xuống sàn. David là cậu chàng ngồi cạnh tôi trong lớp Piano, có thể nói là thành viên nổi bật nhất của lớp học nhỏ ấy.

"Bịch! Bịch! Soạt! Rầm..."

- Ối! Tớ xin lỗi!

David luồn tay vào mái tóc bạch kim ngang vai, đôi mắt xám ánh lên vẻ tinh nghịch. Cậu ấy giúp tôi xếp gọn chồng sách vào ngăn tủ, rồi, vẫn với điệu bộ vội vã như khi xuất hiện, cậu ta lôi tuột tay tôi ra trảng cỏ rộng thênh thang phía sau Khu học chính. Một thảo nguyên trong lòng Stover, với những gò đất thấp, những con dốc thoai thoải và rừng cây xa tít phía chân trời. Nơi đây mỗi khi hoàng hôn xuống, xứng đáng là một kiệt tác của thiên nhiên. Lúc này đây, ráng đỏ hoàng hôn nhuộm thảm rừng lá đỏ như càng thêm rực rỡ. Tháng Mười Hai nhẹ nhàng rơi tuột vào Trường nội trú, vào ánh chiều mùa đông, khiến tôi thỉnh thoảng ngẩn ngơ như bị hút hồn.

- Đẹp quá nhỉ, Sannami! - David luôn luôn muốn cho tôi xem những cảnh tượng đẹp đẽ của thiên nhiên, vì cậu ấy yêu thiên nhiên hơn hết thảy. Mái tóc bạch kim rờn lên, bay nhẹ nhàng trong ráng chiều sẫm đỏ, một đầu tượng đẹp hoàn hảo, với một vẻ đẹp rất Anh quốc, rất lạnh lẽo nhưng vẫn thoáng nét hạnh phúc âm thầm. David cười rạng rỡ, nắm tay tôi băng qua thảo nguyên nhỏ đầy tuyết trắng xóa, ánh mặt trời đỏ rực trong đáy mắt. Phía trên kia, ngự trị trên một gò tuyết vươn cao, mái tóc vàng đắm chìm trong một không gian đang dần từ đỏ chuyển sang cam, không gian ngỡ như chỉ có một mình cậu, yên lặng và bất biến như thể cậu chính là một phần của nơi này. David gọi to, vẫn nắm tay tôi mà kéo.

- Hey! Jeremy!!!!

- Tớ ngã mất! Ngã mất thôi!!! David!!!!....

Tôi luống cuống, guồng chân chạy theo David càng lúc càng nhanh. Cậu ấy như không thèm nghe thấy gì, chỉ cố sức kéo tôi đi càng nhanh càng tốt. Mái tóc vàng khẽ quay lại, phớt nhẹ một nụ cười chưa từng tồn tại, rồi cậu ấy đứng lên, giữa ánh sáng hoàng hôn nhuộm vàng, cậu như muốn ôm lấy cả bầu trời mà ném vào khoảng không xa vô tận.

- Trễ quá, David! Làm sao chúng ta kịp lưu giữ lại cảnh hoàng hôn trong ngày hôm nay đây???

- Thế thì ngậm miệng lại và lấy máy ảnh ra! Jeremy đáng chết!!!

David vừa thở hổn hển vừa quặc lại. Tôi như muốn ngất đến nơi. Thảo nguyên của Stover không phải đơn giản chỉ là một lát cỏ xinh xắn. Khi tất cả học sinh trong Trường nội trú đều nhất trí gọi nó là "thảo nguyên hoàng hôn", nó thật sự xứng đáng với cái tên đó, và nói đúng ra thì nó không hề nhỏ tí nào.

- Lẽ ra những chuyện này phải làm từ sớm! - Jeremy lầu bầu, áp sát mái tóc vàng óng vào mái tóc bạch kim, gầm gừ đe dọa.

- Thế mới bảo đừng có nói nữa!

Tôi ngồi xuống gò đất thấp, khẽ ngân nga giai điệu ngọt ngào của Forever. Những khoảnh khắc ở Trường nội trú sẽ là những kí ức kéo dài mãi mãi, giống như những kỉ niệm về Việt Nam, về Hà Nội thương nhớ. Việt Nam là nơi tôi sinh ra, nên dáng nên hình, còn đây là ngôi nhà thứ hai với tất cả những gì tươi đẹp nhất về một thời niên thiếu sôi nổi lần đầu tiên bước chân ra thế giới - Vương quốc Anh mù sương và lạnh lẽo, trong trẻo và miên man.

"I stand alone in the darkness
The winter of my life came so fast
Memories go back to my childhood..."

Mái tóc vàng óng ngồi xuống cạnh tôi, khẽ nghiêng đầu, giọng hát của cậu thì thầm nhưng quá sức trong trẻo. Jeremy đã từng hát, không biết bao nhiêu lần kể từ khi tôi biết cậu ấy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi lắng nghe cậu với khoảng cách gần đến thế này.

"... To day I still recall..." 

David vẫn loay hoay với cái máy ảnh dùng phim đen trắng. Tất cả chúng tôi đều có một điểm chung thú vị: ưa máy ảnh cổ hơn là những chiếc máy kĩ thuật số, dù chúng có sắc nét đến đâu, nhưng khi nhìn vào những bức ảnh chụp phim kiểu cũ, tôi như nhìn thấy linh hồn của cả người lẫn cảnh. Cậu ấy mỉm cười rồi khe khẽ hát theo chúng tôi, với tất cả sự nghiêm túc đáng yêu của một cậu chàng tóc bạch kim thích hoạt động ngoài trời. Ánh chiều hoàng hôn mới lúc nãy thôi còn xuống rất nhanh, lúc này như bị một thứ gì đó trì kéo, gần như đứng yên trên bầu trời rực lửa. Bao buổi chiều hoàng hôn đã vụt qua cuộc sống, nhưng khi tôi dừng lại và ngồi ở đây, thì chúng trở nên rực rỡ và đẹp đẽ vô cùng.

"Oh how happy I was then
There was no sorrow there was no pain
Walking through the green fields
Sunshine in my eyes..."

- Không hát Happy Birthday mà hát Forever sao, kịch bản gì lạ thế?

- Trễ quá đấy, Lillia! - Jeremy lặp lại đúng những gì cậu ấy đã nói với David. Tôi nắm lấy tay Lillia kéo xuống gò đất. Cậu ấy đã phải cố gắng lắm mới có thể chạy đến đây giờ này. Câu lạc bộ Kịch nghệ đang gấp rút hoàn thành Winter Fesival, sự vắng mặt của một thành viên có thể gây ra những phiền toái không thể ngờ. Tôi đón lấy chiếc túi xách kiểu vintage. Lillia luôn biết rằng tôi sẽ bỏ quên nó vào những buổi chiều như thế này.

- Sao không tập xong rồi hãy đến, Lillia???

Cô bạn khẽ hôn lên trán tôi, rồi mỉm cười rạng rỡ. Gương mặt xinh xắn ửng đỏ ánh mặt trời hoàng hôn, với mái tóc nâu đỏ tuyệt đẹp rủ xuống bởi những giọt mô hôi đọng trên má, Lillia thực sự là con gái của Thần Mặt Trời mà chúng tôi đã không biết bao lần đứng ngắm trong bức tranh cùng tên ở dãy hành lang vĩ đại của Stover.

- Chúa ơi! Làm sao tớ có thể chạy tới đây khi hoàng hôn đã tắt được?

Những hạt nước nhỏ bỗng dưng tuôn xuống xối xả. Tôi nhìn lên bầu trời phía trước, thấy nó vẫn trong trẻo một màu đỏ hoàng hôn. Không phải mưa...

- Là những vòi phun!!!!

David hét lên đầy phấn khích. Phải rồi, thứ Sáu hàng tuần là ngày làm sạch Thảo nguyên, và chúng tôi đã quên mất điều đó. Trường nội trú Stover không yêu cầu học sinh phải rời khỏi đây khi những vòi phun hoạt động, vì dù sao, đắm mình trong những làn nước giữa một không gian rộng lớn không kìm hãm, đối với Nhà trường, là cách thức rèn luyện thể chất vô cùng hiệu quả cho thiếu niên. Tuy nhiên, lúc này đây, Thảo nguyên này là của riêng tôi, Jeremy, David và Lillia.

- Tuyệt vời!!!! Máy quay vẫn hoạt động đấy chứ, David? Có thấm nước không đây?

- Tất nhiên là không, Jeremy vớ vẩn! Này! Sao không hát tiếp Forever đi, còn đoạn chorus đấy!

- Hey! Thế này thì giống High School Musical 2 quá còn gì!!! Đã mấy năm rồi mà chúng ta vẫn hâm mộ nó nhỉ, Sannami?

- Ưm... - Tôi lặng ngắm nhìn ánh sáng cuối cùng của ngày hôm nay. - ... Always đấy!

Ngày hôm nay cách đây một tháng, ngay chính tại nơi này, cả bốn chúng tôi đã gặp nhau, trong ánh hoàng hôn rực lửa. Những màu mắt khác nhau phản chiếu trong ánh mặt trời, rồi bỗng nhận ra trong những ánh mắt kia một sự đồng cảm không thể diễn tả.

"I still there every where
I'm the dust in the wind
I'm the star in the Northern Sky..."

Chúng tôi mặc sức để cho những hạt nước tràn vào cơ thể, để chúng nhẹ nhàng trườn trên da thịt, để chúng đùa nghịch trên mái tóc. Thế giới hiện thực như bị đánh văng ra ngoài, bây giờ thế giới của chúng tôi chỉ là nước và những giai điệu quyện chặt vào nhau.

"I never stayed anywhere
I'm the wind in the trees
Would you wait for me forever?..."

Ánh sáng cuối cùng vụt tắt. Trên bầu trời đêm nay ngàn vạn ngôi sao lấp lánh. Chúng tôi muốn tan vào gió, hóa thành mưa, bay vụt lên những vì sao trên trời, với ước mong thỏa mãn tất cả những gì vui tươi, hạnh phúc và sôi nổi nhất của thời niên thiếu.



David và Lillia bước ra màn mưa ồ ạt với chiếc dù chấm bi màu đỏ mà tôi đã tặng Lillia sau hơn chục lần nhìn thấy cậu ấy ướt lướt thướt từ trên xuống dưới, vội vã chạy vào lớp Âm nhạc đương đại. Jeremy đưa tôi về Ngôi Biệt thự người bản xứ mà tôi đã liên hệ được gần đây! Cậu ấy hôn tôi rồi nhanh chóng khuất bóng sau màn mưa.

Một nụ hôn trên má phải thoang thoảng mùi vị bạc hà.


Tôi khép nhẹ cánh cổng, cố gắng không gây ra một tiếng động nào. Rón rén bước trên lối đi đầy rêu êm mượt, tôi vòng ra cánh cửa sân vườn dẫn vào căn bếp trắng tinh. Trên chiếc bàn thủy tinh trong suốt, pho mát và vài chiếc bánh mì nướng rắc đường vẫn còn nghi ngút khói.


- Mèo con ăn vụng của cô, hôm nay con vui chứ?


Tôi giật nảy mình suýt làm rơi cốc sữa đang cầm trên tay.


- Cô Reena! Cô làm con hết cả hồn! Ơ... con ăn mấy cái bánh này được chứ?



- Đó là bánh của con mà! - Cô mỉm cười, khẽ véo nhẹ vào mũi tôi - Ngày hôm nay thế nào? 


- Hoàng hôn! Nước! David! Lillia! Ừm... và... Jeremy ạ!!!


Tôi biết là cô đã nhìn thấy gì dưới vòm cây mùa đông trước nhà. Cô luôn biết khi nào tôi về đến cổng, và tất tần tật những gì diễn ra trước cánh cổng đó đều không thể qua được mắt cô. Cô nói rằng tôi giống như đứa con gái nhỏ của cô, vì thế cô luôn biết tôi đang nghĩ gì và cảm thấy thế nào. Đối với tôi, cô cũng chính là mẹ rồi. 


Tôi kể cho cô Reena về buổi chiều hoàng hôn trên Thảo nguyên đầy tuyết, về cơn mưa nhân tạo đến bất ngờ khiến mọi thứ dường như bay lên, về những giai điệu thì thầm giữa tôi và cậu bạn tóc vàng, và tất nhiên, về điều mà cô chắc chắn đã nhìn thấy nhưng không nhắc đến: nụ hôn của bạc hà và mật ong! Dù nó chỉ giống như một nụ hôn tạm biệt giữa những người bạn thân thiết, nhưng tôi biết cô Reena đang nghĩ gì. Tôi và cô có chung một sự đồng điệu đến kì lạ trong tâm hồn, và lúc này cũng thế...


- Cậu ấy thích con, Sannami!


Nếu cô không nói ra điều ấy, có lẽ chính tôi cũng sẽ nói với cô như vậy. Tôi chưa bao giờ hy vọng về việc bất kì chàng trai nào trong trường nội trú có thể thích tôi, hay chỉ là để ý tí chút. Tôi vốn là một con bé không dám thể hiện mình, không thích kết giao mà chỉ muốn có một cuộc sống bình lặng nơi đất nước xa lạ này. Tôi cảm thấy hài lòng với công việc làm thêm dễ thương ở Fire Birbs cùng những người bạn người Anh gốc Việt. Cuộc sống của tôi ở đây sẽ mãi bình thường như thế, nếu như anh không bước vào và thay đổi tất cả. Nguyên đẩy cửa Fire Birbs và nó bắt đầu, những buổi chiều thứ Bảy với những nốt nhạc ngân vang bên chiếc piano trắng, những cốc trà Earl Grey ngút khói bên những tấm ảnh người con trai tóc nâu đẹp hút hồn. Tôi nhớ những lúc anh ấn que kem lạnh buốt vào má tôi trên hành lang Khu học chính, và cằn nhằn về việc tôi luôn luôn quên áo khoác những ngày trời chuyển thu; những buổi tối ở Lavender anh ra sức thuyết phục tôi tham gia vào lớp Âm nhạc đương đại, , lớp Piano, tham gia vào đủ thứ lễ hội của trường. Các nữ sinh từ lâu đã nhìn Nguyên với đôi mắt ngưỡng mộ, còn các nam sinh, họ bắt đầu nhìn thấy tôi! Nguyên dạy cho tôi biết rằng không nên để cuộc sống bình lặng như thế, vì mỗi chúng ta đều cần sống cuộc sống của riêng mình, vì mỗi chúng ta không hề giống bất kì ai, vì mỗi chúng ta đều chỉ có một thời niên thiếu.


Và đó là cách tôi đã điều khiển cuộc sống của mình trước và ngay cả khi Nguyên trở về Việt Nam. Tôi biết ơn và yêu quý anh vì điều đó, nhưng không phải với tư cách là một cô em gái. Tôi ước giá như có thể trở về Việt Nam, để nhìn ngắm lại Hà Nội, và để nhìn ngắm anh trong những không gian thân thiết của thời thơ ấu. Đó sẽ là những xúc cảm hoàn toàn khác biệt, nhưng tôi tin dù ở bất kì đâu, xúc cảm ban đầu tôi dành cho anh vẫn nguyên vẹn và mới mẻ như cái lần đầu tiên Nguyên ngủ bên cốc trà Earl Grey và để mặc cho tôi ngồi bên cạnh với những ý nghĩ vẩn vơ ngốc xít. Tôi biết anh rất yêu và nhớ cô gái có mái tóc đẹp như mây Hà Nội, và anh luôn mong ngày trở về để lại được nhìn ngắm người con gái mình yêu thương, trong những không gian mình yêu thương, để hát tiếp đoạn chorus của giai điệu Promise me ngọt ngào, giai điệu mà anh không thể hát khi còn ở một đất nước xa lạ mù sương. Tôi luôn cười, thật vui vẻ khi cùng anh trò chuyện về người con gái ấy, và trước khi làm điều ấy cho anh, tôi hiểu tôi đã yêu thương anh nhiều đến thế nào, đủ để tôi không bật khóc mỗi lần anh nhắc đến tên cô gái ấy.


- Con chưa sẵn sàng cho bất kì ai khác, cô Reena! 


- Cô không khuyên bảo hay thúc ép con nên làm gì vào lúc này! - Cô Reena vuốt nhẹ mái tóc tôi - Dù con nói rằng con chưa sẵn sàng, thì cô cũng biết con hoàn toàn không có ý định quên đi thằng bé ấy! Cuộc sống của con đã thay đổi hoàn toàn so với hai năm trước đây, cưng ạ! Giờ đây con không thu mình vào cái kén nữa, con sống cuộc sống của riêng con! Cô chỉ nhắc con một điều: thời niên thiếu đẹp vô cùng, chỉ cần con không chần chừ, thì con sẽ có được tất cả niềm vui và hạnh phúc.


Cô hôn lên trán tôi, tôi cũng hôn cô Reena, như những ngày thơ bé bên mẹ tôi ở Việt Nam, ở Hà Nội.


Khép cửa phòng nhẹ nhàng nhất có thể, tôi trèo lên giường và bật latop. 





No comments:

Post a Comment