Wednesday, December 26, 2012

Break...

Có những lúc em nghĩ rằng "Vậy thôi thế là hết thật rồi...". Ừ thì lần này cũng như bao nhiêu lần khác anh như thế nhưng chỉ riêng lần này em đã nghĩ không cứu được nữa.

Cái đau của em không ai hiểu được. Em sai rồi phải cái đó em biết. Em không dám từ chối, không từ chối được, nên bây giờ em phải trả giá cho bài học về lòng trung thực. Em có can đảm đâu khi nghĩ rằng em luôn can đảm. Chỉ là.... em không muốn thấy ai khóc trong ngày 24/12.

Không cứu được nữa.

Vỡ mất rồi

Em có cố nhặt nó lên thì cũng không chữa lành được những mảnh vỡ vụn ra trên đất. Sao em có thể ngây thơ nghĩ rằng nếu cố gắng thì sẽ chữa lành được.

Không thể lành được.

Em xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi

Xin lỗi, xin lỗi anh

Em ko chữa lành được nữa, ừ em đã từng nói em không thể bỏ cuộc và không được phép bỏ cuộc, nhưng em làm gì được nữa đây?

Anh không quay đầu lại nữa. Dù em có ném hết lòng kiêu hãnh đi mà gọi, anh cũng không quay lại nữa rồi

Nhưng mà em sẽ chờ

Luôn luôn

Luôn luôn luôn luôn

Ở đây ngốc nghếch chờ anh quay trở về.

Những kí ức ngọt ngào và cay đắng, hãy để em mang theo bên mình. Thôi, tạm biệt nhé. Xin dừng khóc

No comments:

Post a Comment